TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 260

- Sao lúc trời tối cái gì trông cũng phát ớn vậy.

- Đâu có con, đâu có gì phát ớn. - Bố đáp và nắm tay tôi.

- Nhưng nó phát ớn thật mà, bố.

- Không đâu, con đừng nghĩ thế. Mình biết rõ là có một thượng đế, phải
không ?

Tôi cảm thấy lẻ loi, bơ vơ quá. Thật là kỳ cục khi chỉ có tôi thấy sợ hãi, còn
bố thì không. Thật là kỳ cục khi bố tôi với tôi không cùng cảm giác như
nhau. Lại kỳ cục hơn nữa là những điều bố nói chẳng giúp, chẳng ngăn
được tôi khỏi sợ hãi. Ngay cả điều bố nói về thượng đế cũng không ngăn
được sợ hãi. Ý nghĩ về thượng đế cũng làm người ta phải sợ luôn. Thật
đáng ớn khi nghĩ rằng ông thượng đế cũng có mặt khắp nơi trong bóng tối
này, cho tới tận dưới kia bên dưới những cội cây, hay trong cả những cột
điện thoại đang lầm bầm kia nữa - có lẽ rằng quả là ông ấy có ở mọi nơi.
Nhưng mà người ta chẳng bao giờ thấy được ông ấy.

Chúng tôi cứ im lặng đi tới, mỗi người theo một cách nghĩ. Tim tôi như
nghẹn lại, tưởng chừng bóng tối đã lọt vào tới đó và siết quả tim tôi lại.

Rồi khi chúng tôi đến một khúc quanh thì đột nhiên nghe thấy tiếng ầm ầm
sau lưng. Chúng tôi giật mình đến không nghĩ suy kịp. Bố kéo tôi xuống
khỏi bờ dốc đường ray và giữ chặt lấy tôi; một chuyến xe lửa chạy vụt qua;
một chuyến xe đen ngòm. Nó chạy vụt qua, trên các toa không một ánh
đèn. Vậy là sao ? Không thể có chuyến tàu nào giờ này. Chúng tôi đứng
nhìn nó, sững sờ. Cái lò gầm lên trong đầu máy chỗ người ta đang hắt
những xẻng than vào, những đốm đỏ bay tung toé trong màn đêm. Thật
kinh hoàng. Người tài công trông mờ nhạt và gần như bất động với cái nhìn
trừng trừng lạnh lẽo. Bố không nhận ra người đó - không biết ông ấy là ai.
Ông ấy chỉ nhìn tới trước như thể đang lao thẳng vào bóng đêm, rất sâu vào
bóng đêm, không cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.