TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 275

chúng xúc phạm tôi và đôi khi chúng cũng cười giễu chúng tôi. Khi đó tôi
nghĩ; “Giá như chúng đánh mình và nhổ nước bọt vào mặt mình thì tốt”,
nhưng tiếng cười của chúng, đúng thế, giống hệt như những cái miệng lởm
chởm răng và những đầu nhọn đâm vào da thịt tôi. Sự sỉ nhục và nỗi đau
đớn mới dễ chịu làm sao ! Vị hiệu trưởng trường dòng đã không hiểu tôi
khi tôi đau đớn, dằn vặt: “Trong con có điều lành !” Điều lành ! Hoạ trong
bụng tôi có rượu vang chua thì đúng hơn, nhưng như thế càng hay bởi vì
nếu chưa xấu thì làm sao tốt lên được, tôi hiểu được điều đó trong toàn bộ
những gì họ dạy dỗ tôi trong trường dòng. Bấy giờ tôi chỉ hiểu được có thế,
một ý tưởng duy nhất và con lừa thông minh, tôi đã đi tới tận cùng, tôi đến
trước bục sám hối, tôi đọc kinh nhật tụng, cuối cùng tôi muốn trở thành
mẫu mực, để người ta nhìn tôi trở thành người tốt đẹp, và qua tôi người ta
cúi đầu trước đấng thượng đế của tôi.

Vầng mặt trời man rợ ! Mặt trời lên, thế là sa mạc đổi hẳn bộ mặt, không
còn cái mầu xiclamen của những ngọn núi, ôi ngọn núi của tôi, ôi, tuyết
mềm hiền dịu, không, đó là một kiểu màu vàng hơi xám, thời điểm khó
nhìn, trước khi bừng lên sự chói loà vĩ đại. Chưa, chưa có thứ gì trước mặt
tôi, từ đây cho tới tận chân trời, nơi cao nguyên mất hút trong một quầng
màu sắc sặc sỡ dù vẫn còn mờ nhạt. Phía sau tôi, con đường trải dài tới tận
cồn cát che lấp thị trấn Taghasa, cái tên gợi sắt thép ấy vẫn ong ong trong
đầu óc tôi suốt bao nhiêu năm nay. Người đầu tiên nói đến cái tên ấy với tôi
là ông linh mục già mắt thong manh sống ẩn dật trong nơi về nghỉ của ông
ở nhà tu kín. Nhưng tại sao lại là người đầu tiên ? Ông ta là người duy nhất,
và tôi, đấy không phải là dẫy phố bằng muối, những bức tường trắng dưới
mặt trời đổ lửa đã làm tôi kinh ngạc trong câu chuyện kể của ông ta, không,
mà là sự độc ác của dân chúng man rợ, và thị trấn đó đóng chặt cửa với tất
cả những người xứ lạ, chỉ một người duy nhất đã tìm cách lọt vào, người đó
mới có thể kể về những gì ông ta đã nhìn thấy tại đó. Dân chúng ở đó đánh
đập và đuổi ông ta ra ngoài sa mạc sau khi xát muối vào những thương tích
trên người ông ta, và nhét muối vào miệng ông ta. May thay ông ta đã gặp
những kẻ du mục thương hại ông ta còn tôi thì từ ngày đó, tôi ngẫm nghĩ về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.