TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 277

bao giờ tôi tự tin đến thế, khốn nỗi một khi tôi đã có một ý tưởng, tôi không
thể rời nó ra được nữa. Đấy là sức mạnh của tôi, đúng thế, cái sức mạnh
của tôi mà tất cả bọn họ đều phải thương hại.

Mặt trời vẫn lên cao thêm, trán tôi bắt đầu nóng giẫy. Những tảng đá xung
quanh tôi nứt răng rắc rất khẽ, chỉ riêng nòng khẩu súng của tôi là còn mát,
mát như cánh đồng cỏ, như trận mưa buổi tối, ngày xa xưa, khi nồi xúp trên
bếp chín dần, cha và mẹ tôi đợi tôi về và đôi khi cười với tôi. Có lẽ hồi ấy
tôi cũng có yêu quí cha mẹ. Nhưng thế là hết, một tấm màn nóng bỏng bắt
đầu dâng cao lên từ mặt đường. Hãy đến đây đi, cha truyền giáo, tôi đợi
cha, bây giờ tôi đã biết phải đáp lại lời kêu gọi kia như thế nào rồi. Các chủ
nhân mới của tôi đã dạy cho tôi bài học và tôi hiểu rằng họ đúng, cần phải
thanh toán món nợ tình cảm ấy. Hồi tôi trốn khỏi trường dòng ở thành phố
Alger, tôi hình dung họ rất khác, những con người man rợ ấy. Trong toàn
bộ mơ màng của tôi bấy giờ, chỉ đúng duy nhất có một điều, họ tàn ác. Bản
thân tôi, tôi đã ăn trộm hòm tiền để dành, và vứt bỏ áo chùng, đã lặn lội qua
dãy núi Atlas([54]), những cao nguyên và sa mạc, người tài xế lái xe trên
đường vượt sa mạc Sahara đã chế giễu tôi: “Ông đừng đến nơi đó ?” Sao
mà bọn họ nghĩ giống nhau đến thế. Những cồn cát như sóng biển kéo dài
mấy trăm cây số, đỉnh cồn bù rối, chúng tiến lên rồi lại lùi xuống theo chiều
gió thổi, rồi lại đến núi, nhọn hoắt như mũi giáo đen sì, sườn núi sắc như
bằng gang và sau chặng đường ôtô ấy, lại cần đến một người dẫn đường để
đưa tôi ra biển, nơi có những viên cuội màu nâu, trải dài đến vô tận dào dạt
toả nắng, cháy thành muôn vàn ngọn lửa phản chiếu như qua những tấm
gương soi, cho mãi đến ranh giới giữa miền đất da trắng và da đen, nơi hiện
lên thị trấn bằng muối. Rồi món tiền mà tên dẫn đường cướp đi của tôi, tôi
khờ dại đem khoe với hắn, nhưng hắn đã bỏ mặc tôi giữa đường, ngay đúng
chỗ ngày đây, sau khi đánh tôi: “Đồ chó, đây là con đường mà tao hân hạnh
qua lại. Mày cứ đi, đi nữa, và chúng sẽ dạy cho mày !”.

Và họ đã dạy cho tôi thật. Ôi, họ y hệt như mặt trời, không bao giờ ngừng,
trừ ban đêm, giáng xuống sức nóng và sự kiêu hãnh, lúc này họ cũng vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.