TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 281

Cặp mắt y ánh lên như kim loại, không biểu lộ gì hết, mặt y màu nâu như
mặt ngựa, rồi y giơ cao tay. Vẫn thản nhiên như trước, y véo vào môi dưới
của tôi vặn từ từ tới lúc môi tôi bị rách ra, rồi vẫn không nhẹ bớt gọng kìm,
y dùng mấy ngón tay đó vặn mạnh bắt tôi phải quay người lại và từ từ bước
ra giữa phòng. Y giật mạnh môi tôi, buộc tôi phải quỳ xuống. Môi tôi đã
toé máu. Sau đấy y buông tôi, quay lại đám người của y đang ngồi dọc theo
bức tường. Họ nhìn tôi rên rỉ trong luồng ánh sáng sáng rực lọt qua ô cửa
mở. Trong phòng không còn một góc nào tối. Trong luồng ánh sáng ấy xuất
hiện tên phù thuỷ, tóc xoã, mình mặc một chiếc áo tết bằng ngọc trai, hai
chân để trần ló ra khỏi chiếc váy tết bằng rơm, đeo mặt nạ bằng những ống
sậy ghép vào nhau bởi sợi dây thép, trổ hai lỗ hình vuông để nhìn.

Gã phù thuỷ vào, theo sau là những nhạc công và đám phụ nữ mặc những
chiếc áo màu sặc sỡ, rộng thùng thình, không thể đoán được vóc người bên
trong của họ ra sao. Họ nhảy múa trước ô cửa bên trong, những động tác
thô thiển, hơi thành nhịp một chút, trông như chỉ động đậy uốn éo thế thôi.

Cuối cùng gã phù thuỷ mở cửa sau lưng tôi. Đám chủ nhân của tôi vẫn ngồi
đó, chỉ nhìn tôi và không nhúc nhắc gì hết. Tôi quay lưng lại và nhìn thấy
linh vật hai đầu như hai lưỡi rìu, mũi là một sợi dây thép uốn cong như con
rắn.

Họ nhấc tôi đến trước bệ thờ linh vật, bắt tôi uống một thứ nước đen sì, rất
chua, chua loét, khiến đầu óc tôi nóng ran như lửa đốt. Thế là tôi cười vang:
vậy là tôi đã được sỉ nhục, được hành hạ. Họ cởi hết quần áo tôi ra, lấy dầu
nhờn lau khắp người tôi quất dây thừng tẩm nước muối vào mặt tôi. Tôi
cười sằng sặc và cố quay đầu đi, nhưng mỗi lần tôi quay đi thì mấy người
đàn bà đứng bên lại túm tai tôi kéo tôi quay mặt về phía linh vật và để tôi
nhận sợi dây thừng tẩm nước muối quất vào mặt. Gã phù thuỷ tiếp tục quất
tôi. Tôi chỉ nhìn thấy cặp mắt của gã đằng sau lỗ hổng vuông trên mặt nạ.
Mặt tôi đầy máu nhưng tôi vẫn cười sung sướng. Họ dừng lại nhưng không
ai nói gì, trong khi đó đầu óc tôi ong ong, nhức nhối. Họ bắt tôi đứng lên và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.