TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 320

Giọng nó trở nên xa xôi. “Và cả cái khăn vuông xanh nữa, má nhé ?”

“Ừ nếu mày đi nhanh và trở về mà không gặp trở ngại nào thì cứ đeo chiếc
khăn lụa xanh ấy. Nếu mày chắc chắn phải cởi cái khăn ra khi ăn để không
làm bẩn nó...” “Vâng, thưa má. Con sẽ cẩn thận. Con là một người đàn ông
mà”.

“Mày á ? Một người đàn ông ? Mày là một thằng nhãi nhép thì có.

Nó vào kho thóc ọp ẹp mang ra sợi dây thừng, rồi đi khá nhanh lên đồi để
bắt ngựa.

Khi nó đã sẵn sàng trên lưng ngựa và đứng trước cửa, ngồi lên chiếc yên
của cha nó, chiếc yên cũ đến nỗi cái khung bằng gỗ sồi nhô ra ngoài lớp da
đã mòn vẹt ở nhiều chỗ, thì má mang ra chiếc mũ đen tròn với dải băng
bằng da, má với tay lên thắt chiếc khăn lụa xanh quanh cổ nó. Chiếc áo
khoác ngoài bằng vải bông xanh của Pepé sẫm hơn cái quần Jean của nó,
bởi vì chiếc áo ít được giặt.

Má đưa cái chai thuốc lớn và những đồng tiền bạc cho nó. “Chỗ này để
mua thuốc”, má nói, “còn chỗ này để mua muối. Mấy đồng này để mua nến
đốt cho cha. Mấy đồng này để mua bánh cho lũ trẻ.

Bạn của gia đình ta, bà Rodriguez sẽ cho mày ăn tối rồi có thể cho mày ngủ
qua đêm. Khi đến nhà thờ, mày chỉ đọc mười bài kinh tụng Chúa và hai
mươi lăm lần Ave Maia. Ôi ! Tao biết, đồ lười biếng. Mày mà đến đó thì
suốt ngày liên mồm đọc kinh cầu Đức Mẹ trong khi ngắm nhìn những ngọn
nến và những bức tranh thánh thần. Không phải là tốt khi cứ nhìn chằm
chằm vào những đồ vật xinh xắn ấy đâu.

Chiếc mũ đen che trên cái đầu dài nhọn và mái tóc đen như lớp rạ của Pepé
tạo cho nó vẻ đứng đắn. Nó ngồi chững chạc trên con ngựa mạnh khoẻ. Má
nghĩ nó mới đẹp trai, đen, gầy và cao làm sao. “Hiện tại má không muốn
sai mày đi một mình, thằng con bé bỏng ạ. Ngoại trừ đi mua thuốc mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.