TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 33

liền về bạn bè của chung hai người ở Luân Đôn, về cách suy nghĩ thực sự
của người dân Ấn bình thường trước mọi sự việc. Lần này, Purun Bhagát
không viếng thăm ai, ông tựa lan can ngăn khách bộ hành mà ngắm cảnh
huy hoàng của những cánh đồng trải rộng bốn mươi dặm phía dưới, mãi
cho đến khi một viên cảnh sát Hồi giáo người địa phương phải nhắc nhở là
ông đang cản trở giao thông. Trước Pháp luật, Purun Bhagát trân trọng cúi
đầu Xalam([12]): ông hiểu rõ giá trị của Pháp luật, vả chăng ông cũng đang
tìm kiếm một Pháp đạo của riêng mình. Ông đi tiếp, đêm đó nghỉ lại trong
một túp lều hoang ở Chôta([13]) Ximla, nơi những tưởng là tận cùng của
trái đất, nhưng lại là nơi cuộc hành trình của ông chỉ mới khởi đầu.

Ông theo đường Himalaia - Tây Tạng, lối đi hẹp phá ra từ đá tảng, hoặc
cheo leo trên cây chống mà vượt qua những vực thẳm đến nghìn độ. Lối đi
chìm xuống những thung lũng bịt bùng, ấm áp, ẩm thấp, rồi lại vượt qua
những sườn đồi trống trải chỉ những cỏ là cỏ, nơi mặt trời cứ thế mà giáng
xuống, hệt như một tấm kính rực cháy. Lối đi rẽ xuyên những khu rừng tối
mịt, sũng nước, nơi dương sỉ phủ kín thân cây từ gốc đến ngọn, nơi chỉ
nghe tiếng gà lôi gọi bạn. Ông gặp những người Tây Tạng chăn súc vật với
chó và những bầy cừu của họ, mỗi con cừu đeo một túi nhỏ hàn the trên
lưng.

Ông gặp những người đẵn gỗ lang thang, gặp những vị Lama([14]) chăn áo
từ Tây Tạng vào Ấn Độ hành hương. Ông gặp phái viên của các bang sơn
cước quạnh quẽ và bé nhỏ đang hối hả trên lưng những con ngựa vằn, ngựa
khoang lùn tịt, gặp đoàn người ngựa của một Vương công đang ruổi rong
trên đường thăm viếng. Rồi cả một ngày dài trong vắt, ông chẳng còn thấy
gì ngoài một con gấu đen đang càu nhàu dũi đất dưới thung. Khi mới khởi
hành, tiếng gầm rít của thế giới ông vừa rời khỏi vẫn còn vang mãi trong
tai, như tiếng gầm rít trong đường hầm cứ còn vang mãi khi đoàn tàu đã đi
qua. Nhưng vượt xong đèo Mutiani thì mọi thứ cũng chấm dứt, và Purun
Bhagát chỉ còn một mình với bản thân, chân bước đi mà lòng tự vấn, đầu
suy tư, mắt nhìn xuống đất, với bao ý lướt theo mây trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.