TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 341

GÁI HAI CHỒNG

MILKHAIL SHOLOKHOV

(NOBEL 1965)

Trên đồi, đằng sau hàng rào thưa thớt của những cột điện báo, là những
chỏm bù xù, lúp xúp của các khu rừng Katsalốp, Ataman và Rôgôgin. Một
gò đất khô cằn, trên mọc độc một cây mận gai lởm chởm, gốc tựa vào thôn
Katsalốpka, còn những ngôi nhà nhỏ bé thấp lè tè của thôn thì trải dài tới
tận khu nhà xây của tập thể Katsalốp.

Lề bên một quả núi nhỏ có nhiều con culi, anh Acxôni Kliucvin, chủ tịch
tập thể Katsalốp, đang đứng dạng hai chân, hơi ngả mình về phía trước. Gió
thổi phần phật chiếc áo sơmi buông lơi trên mình anh, mồ hôi nhỏ giọt lăn
từ trán xuống sống mũi. Bên cạnh anh, bác Actem đang đưa lòng bàn tay
xù xì lên mắt, theo dõi nhìn chiếc máy kéo đang lật tung những mảng đất
láng bóng trên dải đất đen hoang dại đằng sau những gò đống bốc mùi của
các hang cua. Từ sáng tới giờ, chiếc máy kéo đã làm được bốn đêxiatian.
Mà đấy mới chỉ là cày thử lần đầu. Acxêni mừng đến khô quánh cả họng,
dõi mắt nhìn theo cái lưng gù gù của chiếc máy kéo cho đến tận cuối luống.
Liếm đôi môi nâu bóng lên vì nóng nực, anh bảo:

- Thấy chưa , bác Actem, máy nó làm thế đấy ! ...

Còn bác Actem thì đang ì ạch, rên rỉ, bước thấp bước cao lần theo luống
cày lởm chởm, vừa đi vừa nắm chặt hòn đất màu mỡ trong bàn tay gân
guốc, xạm đen của mình. Bác bóp vụn nó ra trong lòng bàn tay rồi quay lại
phía Acxêni, quăng chiếc mũ cà tàng xuống mặt đất vừa bị những lưỡi thép
cào bới, cất cái giọng như muốn phát khóc lên:

- Tôi thật khổ thân khổ đời ! Năm mươi năm trời tôi làm lụng nuôi bò, bò
làm lụng nuôi tôi... Ngày thì cày đêm thì cho ăn, không biết nằm mơ là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.