TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 342

gì...Mà mùa đông thì lại héo hon đói khát...Giờ thì làm sao tôi có thể chịu
đựng được cảnh đó nữa ?

Một tay bác cầm cán roi chỉ vào chiếc máy kéo, tay kia bác khoa lên với vẻ
đắng cay, đoạn bác lấy mũ úp vào đầu mà đi thẳng, không ngoái cổ lại.

Mặt trời đã chúi xuống sau gò để ngủ đêm. Chiều tà mùa xuân đã vội vã
bao phủ cánh đồng. Bác lái máy cày đã nhảy ra khỏi buồng lái, đưa ống tay
áo lên xóa bụi mờ trắng ở hai bên má.

- Đến giờ ăn chiều rồi. Về đi, Acxêni Anđrêêvich. Bây giờ các bà đã vắt
xong bò rồi, mang sữa nóng đến đây cho tớ.

Lần bước theo những hàng lúa non vụ thu thấp lè tè Acxêni quay về nhà.
Vừa từ dưới thung bắt đầu bước lên dốc, anh bỗng nghe có tiếng xe bò kẽo
kẹt, rồi có tiếng một người đàn bà kêu rên thảm thiết:

- Đi, lũ trời đánh này ! Lũ quỷ sứ nhà trời này, tao biết làm thế nào với
chúng mày bây giờ ?...Đi-i-i !

Hai con bò gióng vào chiếc xe gỗ đang đứng ỳ bên cạnh đường, trên nền
đất sét đẫm sương chiều. Lưng bò cũng đẫm mồ hôi, bốc khói lên. Một
người đàn bà nhỏ bé vung roi, nhẩy chồm chồm chung quanh chúng mà
chẳng ăn thua gì.

Acxêni đi đã tới.

- Chào chị.

- Lạy chúa, anh Acxêni Anđrêêvich.

Một niềm vui nóng bỏng bỗng tràn ngập trong lòng Acxêni, hai đầu gối anh
run lên:

- Ồ té ra Ana đấy ư ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.