TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 344

Nụ cười vụt tắt trên môi Acxêni. Anh im lặng một phút rồi cúi xuống, đưa
tay trái ôm chặt lấy mái đầu trong tấm khăn trắng, gắn đôi môi mình vào
đôi môi run rẩy và tươi mát, nhưng bàn tay chai sần ram ráp của Acxêni đã
làm cho một bên má của cô nóng bỏng đến phát ngượng lên, đến ráp lên,
Ana vùng ra được. Vừa sửa lại chiếc khăn đã trụt sang bên, cô vừa nghẹn
ngào rít lên như muốn khóc.

- Cái anh khỉ gió này, không biết xấu hổ là gì nữa ?

- Này, làm gì mà hét tướng lên thế ? Acxêni hạ thấp giọng, hỏi.

- Thưa, tôi là gái có chồng ạ. Không biết thẹn! Đi tìm người khác có được
không ?...

Ana giật dây mũi bò, thét cho chúng đi lên, mà trong giọng thét của cô còn
có nước mắt:

- Bọn chó đực chúng mày đều cùng một giuộc cả !...Nào, đi lên, lũ chết tiệt
này ?...

Mơn mởn như những cô gái sắp lấy chồng, các khu vườn bắt đầu nở ra một
màu hoa trăng trắng, hồng hồng say đắm lòng người. Trong ao làng
Katsalốpka, trong vũng nước lưu cữu từ năm ngoái, bên những gốc cây
cong queo, mầu han gỉ, trơn nhẫy, đêm đêm như có men say làm cho lũ ếch
nhái xoay vòng nhẩy múa, đàn ngỗng thốt lên lời thì thầm yêu đương và
sương mù cũng từ mặt nước bốc lên cao... Ban ngày trời cũng đẹp, và cả
trong lòng Acxêni, anh chủ tịch tập thể Katsalốp giờ đây cũng chói lọi một
niềm vui, bởi vì nay tập thể đã có máy kéo rồi, ruộng đất không đến nỗi bỏ
hoang nữa, và bởi vì cách đây không lâu, ai cũng đau lòng trước cảnh đồng
khô cỏ cháy, sống dở chết dở... Đến ngày thứ ba thì Acxêni dậy trước cả
khi gà gáy, đi ra chiếc cối xay gió phía đường mà mọi người thường lùa gia
súc ra sông uống nước, ngồi xuống bên bến có chuỗi dây xích đang đung
đưa cót két. Thôi thì mai đây kệ cho các bà xì xào bàn tán, kệ cho anh em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.