TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 346

- Hôm nọ cô bực tôi lắm phải không? Thôi đừng giận, Ana ạ !

- Vắng chồng em quen với cảnh như vậy rồi...

- Vậy bây giờ việc tôi muốn nói với cô là...Nay cô sống cảnh goá bụa, bố
chồng cũng chẳng cần tới cô nữa... Hay cô về chung sống với tôi ? Tôi sẽ
thương cô. Thế nào ? Kìa, cô này lạ nhỉ, sụt sịt cái gì thế ? Phụ nữ các cô
đến là tội ! Còn như cô có vương vấn gì về chồng cũ, giả dụ ông ấy có về
thì tôi cũng chẳng ép buộc gì cô đâu... Cô cứ việc về với ông ấy nếu cô
muốn…

Ana ngồi xuống canh Acxêni, trên mặt đất ẩm ướt dầm sương. Cô ta ngồi,
đầu cúi gầm xuống. Cô ta lấy một cọng cỏ dại khô, vẽ trên mặt đất những
hình thù gì chẳng rõ.

Acxêni rụt rè ôm lấy Ana, sợ cô ta lại vùng vẫy, kêu lên, thốt ra những lời
giận dỗi như hồi nào ở ngoài đồng. Nhưng khi nhìn thẳng vào mắt cô ta,
dưới bóng tối của tấm khăn, anh thấy những giọt lệ còn chưa khô và một nụ
cười:

- Ôi Ana, kệ đời nó !... Chúng ta cứ đi đăng ký rồi vào làm việc trong tập
thể ! Em còn định chịu khổ biết đến bao giờ ?

*

Trời hạn. Trên những bãi cỏ gần nhà, tiếng lưỡi hái kêu lẻng xẻng làm cho
lũ tu hú giật mình hoảng sợ. Những người tốt bụng thì không cắt cỏ, họ bảo
rằng chúng đang gặm rễ cỏ ở dưới đất. Ở tận ngoài mương Apđiuska, chiếc
máy kéo của tập thể đang kéo hai máy cắt cỏ. Bụi. Nóng. Cỏ chất lên ngổn
ngang từng đống ngoài đồng. Giữa buổi ăn trưa trời nắng chang chang,
Acxêni quăng nạng, rũ chiếc sơ mi cho sạch bụi bặm. Đang bước về lều trại
để rửa ráy thì anh thấy Anuska đi ra. Cách xa tới một vécxta, anh đã nhận
ra vợ mình qua dáng đi nhanh nhẹn, hơi uốn éo của cô ta. Cô ta mang cơm
cho những người cắt cỏ. Cô ta đã tới nơi. Ánh nắng hôn đôi má cô ửng đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.