TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 388

cây cối trên đồi, nhưng cây thông dường như vẫn đứng yên trên đỉnh, khiến
Miyacava tưởng như xung quanh nó không có giông bão. Đứng bên cửa sổ,
ông chìa tay về phía cây thông như muốn ôm nó vào lòng...

Bỗng trước mặt ông hiện lên các hình ảnh cũ.

Những cánh hoa cúc trắng lặng lẽ rơi. Cô dâu trong bộ áo cưới trắng, tay
ôm bó hoa đi dọc hành lang khách sạn. Chắc cô vội đến đám cưới hay lễ ăn
hỏi.

Vạt áo dài thướt tha lướt trên sàn. Những cánh hoa trắng nối tiếp nhau bay
xuống. Người đàn bà đi bên cô dâu thỉnh thoảng dừng lại, cúi xuống sàn rải
chiếc thảm màu xanh lá mạ, nhặt những cánh hoa.

Những cái đó Miyacava đã trông thấy một lần, khi ông đi trong hành lang
một khách sạn. Người đàn bà cố nhặt những cánh hoa thật nhẹ nhàng, như
chúng đã nhẹ nhàng rơi. Cô dâu có biết rằng cánh hoa rơi từ bó hoa cô đang
cầm trong tay hay không? Ít ra thì cô cũng làm ra vẻ như không trông thấy.
Trong khi Miyacava ngẫm nghĩ về sự độc ác của người trồng hoa đã chọn
cho cô dâu bó hoa cúc héo, ông nảy ra ý nghĩ có thể đem những điều quan
sát ấy làm cốt truyện tuyệt vời cho một tác phẩm bi kịch: những cánh hoa
nhẹ nhàng rơi như cánh hoa cuộc đời bị những cơn bão tố thường ngày của
sự sống ngắt khỏi cô dâu...

Khi bước khỏi toa tàu xuống sân ga, đi vào thị trấn, thì cây thông và ngọn
đồi lẩn sau những dãy nhà. Nhưng chỉ cần quay ngoắt vào góc, nơi có quầy
hàng xanh xanh, thì cây thông lại hiện ra và không còn biến mất nữa, nó cứ
hiện mãi trước mắt Miyacava cho đến tận nhà.

Từ phía biển nhìn cây thông cũng rất rõ. Con gái Miyacava là Caiô kể ông
nghe rằng khi cô với người yêu lần đầu tiên đi chơi thuyền buồm ra biển,
cô đã trông thấy cây thông, tuy hai người đi đã rất xa, xa lắm, ngọn đồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.