TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 390

Thêm mấy năm nữa trôi qua. Những chiếc lá úa vàng đã rụng, những cành
nhỏ đã mục, nhiều cành lớn cũng đã gẫy.

Miyacava đã ít nghĩ đến sự tồn tại của cây thông khô héo và ông đã định
chặt nó. Tuyết trắng phủ đầy những cành cây ruỗng nát. Tuyết như làm nó
sống lại. Những cành nằm dưới tuyết vô cùng giá lạnh, nhưng thỉnh thoảng
lại có cảm giác như chúng đang toả ra hơi ấm.

Thế rồi ông trông thấy con chim đại bàng trên ngọn cây thông. Chim đậu vì
Miyacava chưa chặt cây mà cây chưa bị chặt là bởi không dễ dàng gì leo
được lên ngọn đồi. Có khi lại là do Miyacava ngại mệt, vì lý do này hay lý
do nọ, cây thông vẫn đứng kia như cũ, và chim đại bàng đã đến đậu trên đó.

Con chim đứng im không nhúc nhích. Miyacava nín thở nhìn lên. Ông có
cảm giác như được truyền thêm sức sống của đại bàng, như con chim
truyền sức sống cho cả cái cây nữa.

Miyacava định gọi vợ ra ngắm đại bàng. Phải gọi thật to, không thì bà ấy
chẳng nghe thấy, cho nên Miyacava đã suy nghĩ lại, e tiếng gọi của mình có
thể làm chim sợ.

Chim đứng im như tượng đá. Tưởng như móng sắc của nó đã cắm chặt vào
cành cây.

Nhưng đại bàng là một loài chim, rồi sẽ đến lúc nó bay đi. Chỉ cái cây khô
héo kia vẫn còn lại. Nhưng đó sẽ là cây thông chim đại bàng đã đậu.
Miyacava chỉ trông thấy chim đậu trên đó một lần, nhưng giờ đây hình ảnh
đại bàng sẽ còn mãi trong tâm trí của ông.

Chim đại bàng đã mang tin gì đến cho Miyacava ? Nếu chim đến là dấu
hiệu tốt lành, là điều may mắn, thì nghĩa là hạnh phúc, niềm vui sẽ đến với
Miyacava. Phải chăng do chính điều đó mà ông đã trông thấy chim ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.