TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 410

- Đồ man rợ - chủ nhà trọ chửi đổng, nhưng tôi biết là ông ta ám chỉ
Hâysen.

Trước ba giờ, tôi đã có mặt ớ văn phòng của Hâysen. Đó là một căn phòng
sát mái, tối tăm và lạnh lẽo. Ở vào địa vị như thế, Hâysen thừa khả năng có
một địa điểm xứng đáng hơn. Khói từ lò sưởi bốc lên mù mịt đến khó thở.
Trong phòng chẳng có gì để thông gió. Đồ đạc trong phòng chỉ có một cái
bàn, hai cái ghế tựa và một cái két sắt chắc chắn đứng ở góc nhà. Hâysen
tin rằng cất tiền ở đây là chắc chắn, còn tôi thì nghĩ chỉ cần tuốcnơvít thông
thường cũng mở được.

Tôi gặp Hâysen ở bậc thềm. Nhận ra tôi, ông ta càu nhàu vẻ khó chịu:

- Tôi đi gọi điện thoại một tí. Đường nghe đâu không thể đi nổi.

Hâysen không có điện thoại trong phòng. Mỗi khi cần, ông ta lại xuống nhờ
máy của cửa hiệu ở tầng mặt đất. Ông ta giữ thói quen ấy và chẳng bao giờ
chịu thay đổi.

- Tôi sẽ đợi trong văn phòng. - Tôi trả lời Hâysen.

Vừa bước vào phòng, tôi vội đến che miệng lò sưởi và tìm cách thông gió.
Nhưng chiếc cửa sổ duy nhất đã được đóng chặt bằng đinh. Một lúc sau
Hâysen quay lại ...

- Quỷ tha ma bắt những đống tuyết ấy đi ? - Hâysen nói với giọng bực tức.
- Đường dây không liên lạc được.

- Đường dây nào ?

- Điện thoại. Tới trại...

- Anh muốn báo tin rằng...

- Rằng ngày hôm nay tôi không trở về nhà được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.