TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 9

Mỗi ngày một lần, thuyền từ Axpinoan chở ra đảo lương thực và nước uống
rồi lại rời đi ngay, và khi ấy, cả cái đảo đá rộng chừng một mẫu ([1]) ấy
không còn có một bóng người nào khác. Người gác đèn sống ngay trong
lòng tháp đèn và tự lo liệu lấy. Ban ngày trông theo phong vũ biểu mà treo
cờ hiệu các màu để báo thời tiết, ban đêm thì đốt đèn. Kể ra, đó cũng không
phải là công việc nặng nhọc gì, nếu như không phải ngày vài lần leo những
hơn bốn trăm bậc trên cái cầu thang cao ngất trôn ốc lên đỉnh tháp. Nói
chung, đó là cuộc sống như trong tu viện, mà còn tệ hơn cả tu viện, bởi lẽ
người gác đèn chỉ trần mỗi một thân một mình.

Vì vậy, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu ngài lãnh sự Fancônbritgiơ
lo nghĩ không biết tìm đâu cho ra người gác đèn thay thế cho kẻ bạc phận,
và cũng dễ hiểu niềm vui sướng của ngài khi ngay trong ngày hôm ấy tự
nhiên có một người tìm đến xin nhận chân gác đèn. Đó là một ông lão tuổi
ngoại bẩy mươi, song nom vẫn quắc thước khoẻ mạnh, lưng vẫn thẳng,
dáng dấp có vẻ con nhà binh. Tóc ông lão đã bạc trắng, nước da bánh mật
như người Krêôn ([2]) song cứ theo màu đôi mắt mà suy thì chắc chắn, ông
không phải là người phương Nam. Vẻ mặt ông trầm ngâm, đầy u ẩn, song
trung hậu. Thoạt trông, ngài Fancônbritgiơ đã thấy hài lòng, song ngài vẫn
có nhiệm vụ thẩm tra người xin việc, vì vậy đã diễn ra cuộc đối thoại sau
đây:

- Quê ông ở đâu ?

- Thưa, tôi người Ba Lan.

- Từ trước đến nay ông làm nghề gì ?

- Thưa ngài, tôi đi tìm việc.

- Người gác đèn phải là người thích ngồi yên một chỗ kia đấy.

- Thưa, chính tôi cũng đang cố tìm một chỗ yên thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.