TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 90

Nhưng viên cảnh binh 64 đã tóm cổ bác và bà Baya nghĩ rằng bà chẳng nợ
nần gì một kẻ bị điệu về đồn, liền bỏ mười bốn xu vào túi tạp dề của mình.

Bỗng chốc thấy chiếc xe rau bị giữ lại, quyền tự do bị mất, dưới chân là
vực thẳm và ánh mặt trời như đã tàn đi, bác Cranhcơbiơ nghĩ thầm:

- Lẽ nào lại thế được !

Trước viên chánh cẩm, cụ già khai là cụ đang đi thì bị ngừng lại do rối loạn
giao thông, cụ đã được chứng kiến sự việc xảy ra và cụ khẳng định viên
cảnh binh không bị lăng mạ và anh ta hoàn toàn nhầm lẫn. Cụ nêu chức
danh: bác sĩ Đavit Mathiơ, giám đốc bệnh viên Ambroadơ - Parê, huân
chương Bắc đẩu bội tinh. Vào lúc khác, một nhân chứng như vậy đủ để làm
cho viên chánh cẩm thấy rõ đâu là sự thật. Nhưng lúc này, ở nước Pháp, các
nhà bác học thường bị nghi kỵ.

Người ta vẫn tiến hành bắt giữ Cranhcơbiơ. Đêm đến, bác ngủ trong khám
và sáng hôm sau bác được giải đi bằng xe chở tù đến trại giam.

Nhà tù đối với bác không đau khổ cũng chẳng nhục nhã. Nó là điều cần
thiết cho bác. Khi bước chân vào nhà tù, điều đập vào mắt bác là bốn bức
tường và sàn nhà đều sạch sẽ. Bác nói:

- Nói là sạch thì đó là nơi sạch sẽ. Sạch ơi là sạch ! Có lẽ dọn bữa ăn xuống
đất mà ăn cũng được đấy.

Còn lại một mình, bác định kéo chiếc ghế đẩy, nhưng bác nhận thấy nó đã
được gắn chặt vào tường.

Bác tỏ ra ngạc nhiên và kêu to:

- Kỳ quặc thậ ! Ta thì ta chẳng nặn óc ra được một điều như thế, đúng vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.