TRUYỆN NGẮN HAY 2014 TẬP 1 - Trang 103

trong khi bên cạnh Sa thằng nhóc vẫn ngáy phì phò. Đầu tóc nó, quần áo nó
bốc lên mùi chua chua mằn mặn. Sa trở dậy bước ra khỏi giường.

Mẹ vẫn ngồi hong tóc. Chiếc lược trên tay mẹ đã rơi xuống đất từ lúc

nào. Đêm nay có trăng, cơ hồ ánh trăng mờ nhạt quá. Ánh trăng làm tóc
đen và tóc trắng trên đầu mẹ lẫn vào nhau, mái tóc thưa thớt của mẹ ánh lên
thứ màu bạch kim loa lóa. Sa hơi rợn người. Sa nhìn lên vầng trăng chưa
đến độ tròn. Từ khi còn nhỏ, nhỏ như thằng bé bây giờ, Sa đã đinh ninh
rằng đại dương bao la kia tham lam hớp hết ánh trăng của dân miền biển.
Trên bờ cát, ngoài hiên vắng, ngoài rặng rau bần,... ánh trăng cứ trải ra
mỏng mảnh và nhiều thiên vị. Ánh sáng trên bờ chỉ như hưởng lại chút ánh
trăng dư thừa của biển về đêm. Bờ vai mẹ run run, hình như mẹ khóc. Sa
lặng im. Dân làng biển ít nói, cũng hiếm khi kể lể, than vãn với ai. Dân
làng biển mỗi lúc có chuyện gì thật buồn, đêm đến đàn ông thường nhào
xuống biển, sải tay bơi, bơi miết, ngụp lặn thỏa thuê giữa sóng, gió và
trăng, còn đàn bà thì vẫn ngồi dưới ánh sáng lờ nhờ miệt mài chải tóc.

Mắt Sa đỏ hoe. Mẹ thức chong đêm đã mấy tuần rồi. Người không hề

chia sẻ với Sa điều gì ngoài sự im lặng cả. Sa nhớ ngày thuyền cha gặp bão,
mẹ đứng trên bờ kêu gào thảm thiết rồi lả đi trên tay mấy người trong làng.
Mươi ngày sau đó, người ta tìm thấy xác cha dạt vào đám rau muống biển
xanh ngằn ngặt, hai con ngươi đã bị cá khoét, chỉ còn lại hốc mắt đen
ngòm, sâu hoắm như miệng vực, các đầu ngón chân, ngón tay đều bị cá rỉa
trơ lại mấu xương lêu nghêu, bụng trương phình đầy dòi bọ. Lũ còng gió rủ
nhau hàng đàn bò lổm ngổm trên xác cha. Một con còng nhỏ màu cát úng
mon men bò ngược từ mu bàn chân bợt bạt của cha lên lỗ mũi đã rữa nát.
Nó dò la và kiếm tìm gì không ai hay biết. Cánh tay chắc nịch của mấy
người đàn bà không giữ nổi mẹ. Mẹ lao tới bên cạnh xác cha nhìn đăm
đăm. Ánh mắt khựng lại, tê buốt, vô hồn. Xác chết trước mặt không còn ra
hình thù nào nữa, chỉ có bộ quần áo ướt mèm, đen nhưng nhức trên người
cha là còn nguyên vẹn. Sa biết, tất cả những bộ quần áo của cha, mẹ nhớ
từng đường kim mũi chỉ. Sau mỗi lần cha đi biển, vải bục ra vì nước mặn
mẹ lại cặm cụi cất công khâu vá. Mẹ nhìn đăm đăm, cái nhìn của người như
bão lốc xoáy biệt vào xác chồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.