TRUYỆN NGẮN HAY 2017 - Trang 100

bằng ván gỗ dẫn vào căn buồng nơi mẹ nằm, nơi có cặp mắt của tôi dõi
theo từ một khe cửa nhỏ xíu: “Mình cũng nên sang đó. Còn làng còn nước.
Không thiên hạ lại chửi vào mặt tôi cùng mặt mẹ.”

Bố nói xong, bao lòng trắng của đôi mắt đều dồn tụ lại. Mắt bố như

trợn ngược. Từ cánh cửa, tôi nhìn thấy cái cổ bố như cố nuốt một cục gì
cứng ngắc vướng víu ở trong. Cái cục yết hầu chuyển động lên xuống liên
hồi. Bố nói không nhìn mẹ, lưng quay vào giường, mắt nhìn lên trần nhà.
Cái cổ bố càng ngúc ngắc, nuốt nuốt. Nuốt mãi chẳng xuôi. Mẹ không thút
thít nữa. Nằm im.

Nhưng ngày sau, rồi ngày sau nữa tôi vẫn không thấy mẹ “sang đó”

như lời bố dặn. Mẹ chỉ trở dậy ăn cơm khi bà chạy sang bác rồi lại trở về
giường nằm. Chỉ bố sang. Bố sang đứng trước di ảnh chú Hòa. Thắp
hương. Miệng lấp rấp lấp rấp. Tôi ước nghe thấy tiếng bố. Bố nói gì với
chú. Tôi đã cố căng tai, cố lọc mọi thứ âm thanh hỗn tạp của tiếng khóc,
tiếng gào, cả tiếng lợn kêu eng éc để nghe xem bố nói gì với chú. Bố nói
chuyện được với người đã chết ư? Giọt nước mắt chảy ra khó nhọc từ cặp
mắt khô khốc, lăn dài trên cặp má chảy xệ, sần sùi, chai cứng của bố.

Vài người nhìn bố con tôi. Rồi vài người nữa. Bố vái xong ra bàn

ngồi. Đôi mắt ngầu ngầu lặng yên. Bố cứ ngồi đó, yên lặng. Yên lặng cho
đến khi những người làm lễ ngừng tay, cho đến khi các cụ thôi màn chèo
thuyền đưa linh hồn chú Hòa về chín suối. Bố về. Bước chân nặng nề.
Nặng hơn cái lúc bố bước qua cái bậu cửa gỗ vào phòng mẹ.

Bố về đến nhà. Tiếng bà thở dài trong vách. Bố ra chiếc phản kê ở

phòng ngoài nằm. Đêm đó bố nằm ngoài. Mẹ không ngủ. Cả đêm. Mẹ
không khóc nữa. Nhưng không ngủ.

Từ hôm đó trở đi, bà ít chửi mẹ hơn. Mẹ càng lầm lũi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.