TRUYỆN NGẮN HAY 2017 - Trang 110

Trong tất cả những đứa con, lòng Phương hay nhói lên vì thằng Lành

nhất. Lành thiệt thòi. Lành không có bố. Lành phải gánh vác cả trách nhiệm
làm anh, làm cha. Yêu con, phần nào biết ơn con.

Yêu hơn, thương hơn, còn vì, Lành là kỉ niệm mối tình đầu của

Phương với người ấy. Người ấy giờ xa Phương lắm. Người ấy giờ ra sao
Phương đâu có biết. Đến bố mẹ, Phương cũng còn chẳng biết chết sống ra
sao? Bao năm rồi Phương không về nơi ấy. Hai mươi năm. Kể từ ngày
Phương bước chân ra đi mang trong mình giọt máu của anh.

Cánh đồng làng. Mảnh sân hợp tác. Bờ giếng thơi xanh rêu. Gốc gạo

ngoài điếm. Cả con đường làng men theo cánh đồng với hàng bạch đàn
ngút ngàn tít tắp từ nhà Phương lên trường học. Bao kỉ niệm giữa anh và
Phương.

Anh học trước Phương hai khóa. Ngày Phương mới chập chững bước

chân vào lớp mười, anh đã làm bao cô gái khóa trước và sau xiêu lòng.
Tiếng hát của anh, nụ cười của anh làm nghiêng ngả bao trái tim thiếu nữ.
Nhưng, anh vẫn đợi Phương sau mỗi giờ tan lớp, rồi thong dong trên hai
chiếc xe, cùng về trên con đường có hàng bạch đàn tít tắp. Bím tóc đuôi
sam của Phương cứ nảy lên lúc lắc, mỗi khi bánh trước chiếc xe va vào ổ
gà. Tiếng anh văng vẳng bên tai kể cho Phương nghe về bạn bè, về thầy
chủ nhiệm và bài kiểm tra môn Lý đầu giờ.

Đó là tháng ngày đẹp nhất với Phương. Đẹp nhất trong suốt cả cuộc

đời. Giọng nói của anh, nụ cười, cái nhìn đôn hậu của anh theo Phương vào
cả giấc mơ. Giấc mơ đến từ hai mươi năm trước, từ khoảng trời xa lắc,
vượt bao núi cao, về với người đàn bà năm con trong bộ váy áo Mông sặc
sỡ.

Lâu rồi, Phương không mặc áo trắng. Phương cũng đã quen tên mình

là Cón. Tên “Phương” chỉ trở về trong những giấc mơ, trong những lần
Phương chìm trong miên man hoàiniệm thế này. Cón. Tên Ken gọi. Tên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.