TRUYỆN NGẮN HAY 2017 - Trang 112

hãi tột cùng xen lẫn sự mơn man bổi hổi, mỗi lần Phương đặt tay vào đó.
Cái sinh linh bé bỏng, chứng tích tình yêu của Phương và anh.

Nhưng cô ruột của Phương đã từng bị cạo trọc đầu, trói quặt tay, lôi ra

giữa sân đình, để thiên hạ phỉ báng. Chính ông nội Phương là người trói và
dắt cô đi. Danh dự to lớn của dòng họ xửa xưa đã làm người cô của Phương
chết vì uất hận sau đó. Cái chết của đứa con ruột không ngờ lại làm cho vị
thế của người cha được tôn cao hơn nữa. Ngoài việc danh dự của dòng tộc
phần nào được gột rửa, ông nội còn được ngồi lên mâm cao nhất trong ngày
giỗ họ. Với khăn xếp, áo chùng, ông nội kính cẩn dânghương trước vong
linh của nghìn năm danh giá. Mà khấn, mà xin. Để các vong linh chứng
giám cho lòng ngay thẳng, kiên trinh của đứa con trung hiếu, sẵn sàng
xuống tay với bất cứ ai, kể cả giọt máu của mình, nếu nó dám làm ô danh
dòng tộc.

Ông nội Phương cứ kính cẩn rạp mình ở trên, ở dưới, các cụ già vuốt

râu gật gù tán thưởng.

Bố Phương từ đó chẳng nói chẳng rằng. Sau này Phương lớn lên, ông

chỉ nói có một câu: “Hãy nhìn gương cô Tuế. Tao chặt đầu hết chứ không
chỉ là bôi vôi như ông nội.”

Phương bỏ làng ra đi vào một đêm trăng khuyết. Ánh trăng thượng

huyền lúc mờ lúc tỏ. Tiếng ếch nhái giống như đêm nào. Giọng con mèo
hoang gừ lên rên xiết như tiếng khóc ỉ on của trẻ nhỏ. Hoang lạnh, rợn
rùng, thao thiết trong đêm...

Vài bộ quần áo. Chiếc cặp hoa kỉ vật anh mang từ Liên Xô về tặng.

Phương đi. Gặp xe hàng Phương lên xe hàng. Gặp xe tải, Phương đi nhờ xe
tải. Mông lung. Chẳng biết mình sẽ đi đâu, về đâu. Đêm thứ ba, người tài
xế xe tải vỗ vai Phương: “Này cô gái, nếu không có chỗ nào, hãy đến với
lâm trường tôi. Ở đó có buồn, có khổ. Nhưng có chỗ dung thân. Có tình
người. Có cơm cho cô ăn. Chứ nhìn sắc mặt cô, tôi biết, cô đang mang thai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.