TRUYỆN NGẮN HAY 2017 - Trang 122

Tôi nhìn về con tàu xanh đỏ đang chạy vụt ngang qua mình, cố gắng

nhìn theo những ô cửa sổ sáng đèn tự hỏi gia đình mình đang ngồi đâu trên
những toa tàu ấy. Tôi mấp máy môi định hỏi ông, nhưng chợt im bặt. Phía
dưới đôi lông mày rậm, đôi mắt già nua hằn đầy những vết chân chim của
ông long lanh nước. Đến mức dường như tôi có thể thấy được hình ảnh
chính mình trong đôi mắt ấy, một khuôn mặt nhỏ đang ngạc nhiên pha lẫn
tò mò. Chuông điện thoại trong nhà reo lên như xoáy vào lòng tất cả mọi
người đang có mặt. Điều gì đấy thôi thúc tôi chạy vụt vào trong. Tôi thấy
cô tôi nghe điện. Và cô oà khóc. Mọi người kéo tôi vào lòng và nói những
câu tôi không tài nào hiểu được. Những việc sau đó diễn ra trong sự lộn
xộn làm con người ta hoảng sợ. Người lớn chạy qua chạy lại. Hàng xóm
xung quanh bắt đầu ùa đến. Tôi thu mình ngồi trong góc tường, nơi cửa
chính và cửa nách có thể chạm vào nhau, chỗ tôi và em vẫn hay trốn lúc
chơi trốn tìm. Hé mắt nhìn ra ngoài, tôi nhìn thấy bố đang dìu mẹ từng
bước nặng nhọc. Tôi muốn chạy ra, nhưng có điều gì đó làm tôi không thể
bước chân ra khỏi cái góc tối nơi bản thân mình đang trốn. Không biết đã
bao lâu, khẽ cảm nhận được một luồng ánh sáng dịu dàng đang bao trùm
lấy mình, tôi ngẩng đầu lên, trước mắt là khuôn mặt thân thuộc của cô được
phóng đại lên nhiều lần. Cô im lặng, không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng
bế tôi ra ngoài. Tựa đầu lên bờ vai gầy của cô, tôi có thể nhìn thấy em mình
đang nằm kia. Một bóng người cúi lom khom làm tôi không nhìn rõ được
khuôn mặt em tôi, chỉ thấy đôi bàn chân đang dần bị lấp đi bởi thứ màu
xanh người ta đang cho vào bên trong, hình như là trà, thứ trà bố tôi vẫn
thường pha uống mỗi ngày. Đôi chân này đã từng lẽo đẽo chạy theo tôi lúc
vui đùa hồi còn ở nhà khu tập thể. Đôi chân này đã từng ngồi dưới nắng
hàng giờ trong lúc nhìn tôi chơi trò tung đồng xu trước ngõ để bố có thể
yên tĩnh dạy học trong nhà. Đột nhiên tôi thấy tim mình đau thắt, và mắt thì
nhòe dần đi khiến mọi thứ xung quanh trở nên không thể nhìn rõ. Tôi lại để
những thứ tốt đẹp rời xa cuộc sống của mình, chỉ có điều là mất đi mãi mãi.
Tôi không nhìn rõ khuôn mặt cô giáo mình lúc ấy, nhưng tôi biết cô cũng
đang khóc. Liệu tôi có phải người học trò đầu tiên thấy cô cười và cũng
nhìn cô khóc? Không ai biết được. Chỉ biết những giọt nước mắt vẫn đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.