TRUYỆN NGẮN HAY 2017 - Trang 124

đã phải đáp trả nhưng nếu nhận ơn từ người khác thì mãi mãi con không
được quên. Những năm cuối đời học sinh, bận rộn với sách vở, dường như
tôi đã quên mất đã từng có một người cô lặng lẽ dõi theo suốt những năm
tiểu học, âm thầm chăm sóc tôi thay cho bàn tay người mẹ. Bẵng đi một vài
năm, tin tức mà thằng Nam đưa lại khiến tôi sững người mất một vài phút.
Và khiến dòng thác hồi ức ào ạt ùa về, nhiều đến mức làm con người ta khó
thở.

- Cô bị bệnh bao lâu rồi?

- Bọn tao cũng không rõ nữa. Chắc là cũng khá lâu rồi nhưng cô giấu,

chẳng nói với ai.

Lòng tôi chùng xuống, và ngực trái thì thắt lại như có một bàn tay

đang bóp nghẹt phía trong. Cô vẫn luôn như thế, luôn luôn im lặng chịu
đựng rồi giữ hết tất cả cho riêng mình.

- Lớp mình lên kế hoạch ngày kia để đợi mọi người về đông đủ rồi đến

viếng cô luôn một thể. Mày có về không?

Tôi có về không? Tôi cũng không chắc nữa. Tôi còn một bài tiểu luận

chưa hoàn thành nốt. Nhưng tôi biết có những thời khắc quan trọng đến
mức tất cả mọi thứ còn lại trên đời đều trở nên vô nghĩa. Hơn nữa, tôi còn
nợ cô một lời tạ lỗi.

- Bao giờ mày đi?

- Tối nay. Tao đi chuyến muộn nhất. Mười một giờ ba mươi.

Tôi liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là mười giờ kém.

- Mày có xe không? Chở tao nhé?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.