TRUYỆN NGẮN HAY 2017 - Trang 41

đây cũng không khiến mẹ ngậm ngùi xa xót như lần này. Không một lời
trách cứ, mẹ thầm lặng gặm nhấm cơn đau trong từng giây, từng phút. Điều
đó càng làm tôi muốn giẫm đạp lên sự đớn hèn và tàn nhẫn của bố. Một
quyết định cùng lúc đã biến hai phận người trở nên lắt lay qua ngày tháng.

Hai năm sau, tôi học trung cấp nghề dưới thành phố. Cứ một tháng

một lần, tôi lại ghé về cho căn nhà bớt trống. Những lần về đêm, mẹ vắng
nhà, tôi đều ra sông. Thấy tôi, đôi mắt mẹ bỗng sáng rực lên như đốm lửa.
Mẹ dẫn tôi về, khoác vai tôi như hai người bạn. Bố tôi đã chặt quỳnh trong
vườn, có lẽ mùi hương của nó cũng khiến ông ngổn ngang, thổn thức. Tôi
nhận ra trong lòng mình có một sự mất mát nào đó thật lớn. Nỗi mất mát
không thể gọi thành tên.

Cửa sổ nhìn sang nhà cũ không còn khép chặt như trước. Mẹ mở he hé

cho nắng sưởi ấm căn nhà và để chiều chiều ngó sang sân nhà cũ, mê mải
nhìn thằng bé chập chững từng bước đi. Ánh mắt thật trìu mến và yêu
thương như thể thằng bé ấy nằm ngoài kí ức buồn đau của mẹ. Mẹ cười
theo tiếng cười của thằng bé, khuôn mặt lộ rõ sự hốt hoảng mỗi lần thằng
bé ngã. Rốt cuộc, tôi và thằng bé cũng chỉ là những đứa trẻ đáng thương.
Những yêu thương bây giờ bố dồn hết cho thằng bé, với tôi đã cạn từ lâu.
Tôi không chào bố, cũng không chào người đàn bà mỗi lần chạm mặt. Họ
im lặng trước điều đó như một sự chấp nhận tất yếu. Cho đến một ngày
cùng lúc tôi gặp cả hai. Họ vừa ra đồng tát nước về, gương mặt còn đỏ
bừng và nhễ nhại mồ hôi. Tôi vẫn lướt qua họ như người dưng, thay vì
ngoảnh đầu chạy đi như hai năm về trước. Sự căm hận như lớn dần theo
ngày tháng để tôi có đủ dũng cảm nghênh ngang đối mặt.

- Thằng mất dạy, thấy bố mà mắt cứ chống ngược lên.

Bố tôi cúi đầu bước tiếp. Chỉ có người đàn bà vẫn đuổi sau lưng tôi

bằng những câu chửi làu bàu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.