TRUYỆN NGẮN HAY 2017 - Trang 67

em đến nhà tôi nhé, hôm nay vợ tôi về ngoại rồi. Có phải vậy không?" Em
thừa nhận. Nó bảo: "Thấy chưa? Họ thực tế lắm". Em sợ phải làm cái việc
phản bội tình yêu ấy. Nó bảo: "Không phải sợ. Ai biết cô với giáo sư quan
hệ thế nào. Khóa hướng dẫn khóa luận nào lão ấy chả có một đứa như cô".
Em bảo: "Không phải vậy. Giáo sư là người đáng kính". Nó bảo: "Thì ai
nói không đáng kính đâu?" Em bảo: "Thầy ấy dạy em chu đáo lắm, suốt hai
năm liền có bao giờ buông lời tán tỉnh em đâu". Nó tiếp lời em mà như hỏi:
"Cho đến bây giờ?". Em bảo: "Không. Mới đây, có một buổi, sau khi nói
với em về vấn đề sinh hoạt văn hóa dân gian, về lễ hội ông Đùm bà Đà,
thầy đã ôm lấy em và nói, thầy cô đơn lắm!". Nó hỏi: "Lúc ấy cô có mủi
lòng không?". Em bảo: "Cũng hơi buồn cười. Thầy vẫn nói ở giảng đường
là thầy rất hạnh phúc”. Nhưng khi có một mình em, thầy lại nói vậy. Nó
bảo: "Có gì mà buồn cười. Ở hoàn cảnh khác nhau, người ta có thể ứng xử
khác nhau. Mục đích mà người ta đặt ra là gì trong lối phát ngôn đó". Em
cãi: "Thế là không nhất quán, là mâu thuẫn". Nó bảo: "Cô lại lí thuyết rồi.
Cuối cùng cô vẫn để nguyên cho lão ôm, hay cô gỡ mình ra?". Em thú
nhận, mình đã quá xúc động, đã để cho thầy ôm em rất lâu và cảm xúc lúc
ấy trong em gần như một sự bố thí, một sự ban phát kẻ cả. Thật đấy, em
không dối đâu. Nó bảo: "Thấy chưa, họ chỉ cần như thế. Cô ban phát, cô bố
thí, hay đền ơn đáp nghĩa, với những mĩ từ ấy với họ chả để làm gì. Họ chỉ
cần cọ được xác thịt họ vào cô để có được xúc cảm nhân tính và họ được
thỏa mãn, giống như những kẻ vĩ cuồng được tiếp xúc hay khám phá một
triết lí nào đó". Vừa tranh cãi với em, nó vừa luồn bàn tay xuống lưng em
lúc này vẫn dán xuống chiếc đi-văng. Hai bàn tay em đan vào nhau kẹp
chặt giữa hai vế đùi non. Nó nhẹ nhàng gỡ tay em ra xoa xoa hai bàn tay
vào nhau, đoạn nó nâng em nhẹ nhàng đi lại chỗ chiếc áo có để điện thoại.
Em vùng chạy trở lại đi-văng. Nó bảo: "Đừng! Đừng làm thế, gọi cho họ
đi, chắc họ đang cần cô lắm". Em bảo: "Không! Họ không yêu tôi. Tôi
cũng không yêu họ". Nó bảo: "Cô bỏ cái từ ấy đi, nó chỉ thích hợp với bọn
nghệ sĩ nghĩ ra đủ thứ nhảm nhí ấy để mong cứu rỗi nhân loại. Khốn nỗi
càng làm cho con người khổ sở thêm mà thôi. Thật xa xỉ!". Em cố lao lại
chiếc đi-văng và bật khóc. Nó vỗ về: "Nín đi, rồi cô xem, anh chàng nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.