TRUYỆN NGẮN HAY 2018 - Trang 110

Chợt có bóng người xuất hiện. Dưới ánh trăng loáng thoáng một thân

hình cao lớn, đầu tóc rối bù, râu ria lởm chởm. Còn đôi mắt thì không nhìn
rõ. Người ấy giấu vào sau tấm vải đen loáng ướt. …?

Thi luống cuống trong cổ họng. Ngập ngừng. Đắng đót. Đôi bàn tay

khều khào chìa về phía trước, tiến về phía Thi đang đứng. Có vẻ như đã
thuần thục lối đi trên đượng, bàn chân không bị vấp vào rễ cây, vào mỏm
đất.

Tiếng ú ớ trong cổ họng. Thi đứng sững không biết nên chạy đi hay

đứng lại. Nhưng nhìn đôi mắt bị buộc kín bằng vải băng đen thì yên tâm
rằng gã đàn ông kia sẽ không phát hoảng mà bỏ chạy biến đi như cái đêm
lâu lắm rồi.

Thi nhận ra cái mùi cơ thể ấy. Không thể sai. Đôi bàn tay siết Thi như

gọng kìm. Muốn vùng ra mà không được. Thi nằm ngoan trong đôi cánh
tay. Cả thân mình âm ấm lạ. Cảm giác như bị nghẹt thở bởi chiếc khăn và
bởi vòng tay ôm quá chặt. Cứ như thể lâu lắm rồi không gặp nữa. Nước mắt
bắt đầu rơi, thấm vào chiếc khăn mỏng. Đến khi hai bàn tay bắt đầu nhấn
cả người Thi xuống thì Thi vùng ra, dựt phăng tấm khăn đen trên mặt người
đàn ông xuống.

Bốn mắt nhìn nhau. Như tình nhân lâu ngày không chăn gối. Như ma

quỷ hò hẹn. Như muốn cào xé nhau ra. Vậy mà đứng lặng. Những tiếng ú ớ
cũng không phát ra từ cuống họng. Thi chầm chậm lột chiếc khăn che mặt.
Trăng lúc này rạng rỡ, chảy tràn ánh sáng như một luồng huyền ảo. Ánh
trăng phản bội! Đôi mắt kia găm vào Thi. Thi đọc được trong ánh mắt ấy
sự sợ hãi và đau khổ.

Nếu không chấp nhận tôi sao còn gặp? Gã ú ớ lên vài tiếng, nghe như

tiếng con vật bị thương đang cần người băng bó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.