TRUYỆN NGẮN HAY 2018 - Trang 123

Lẽ nào con bé mang gương mặt của nỗi nhớ, từ người cha?

Chị Tươi không thích điều ấy. Mỗi lần bế con, chị Tươi cứ chằm chằm

nhìn con, nhìn chồng, rồi lại lấy gương ra soi mặt mình.

Chả biết nghe người ta nói gì, vợ chồng anh Thao cãi nhau. Chị Tươi

bế con bỏ về nhà mẹ đẻ, mẹ anh Thao phải đi đón mới chịu về.

Nhâm về Hà Nội học bốn năm, chị Nhiên và núi rừng chưa khi nào

dứt trong những cơn mơ.

Nhâm thương nhớ chị Nhiên mà không dám về nhiều, sợ chị lại phải

chắt chiu từng đồng bạc lẻ cho Nhâm. Mỗi lần về thấy tóc chị càng mỏng
đi, xơ xác, hai khoé mắt thêm những vết chân chim, Nhâm không cầm lòng
được.

Nhâm ôm chị khóc thầm. Không dám yêu, Nhâm dặn lòng học xong

sẽ về với chị, với núi, với rừng.

Nhưng ở kì thực tập cuối khoá, cái cục nam châm ấy, chồng Nhâm bây

giờ, đã hút lấy Nhâm, giữ chặt Nhâm với phố. Nhâm không cưỡng lại được
số phận.

Con bé Nhi đã đi du học. Nó làm nên kì tích từ nơi xó rừng, báo đài

viết thế.

Chị Nhiên thành kẻ cô độc. Đã có lúc Nhâm nghĩ cả hai đứa em gái

của chị là lũ ích kỉ.

Chị Nhiên thì cười, cười mãn nguyện trong những lần tiễn các em đi.

Có mấy người đàn ông đứng tuổi muốn đến với chị Nhiên. Chị chỉ đáp lại
tình cảm của họ bằng lời cảm ơn. Con bé Nhi đi hai năm chả có tin gì về
nhà. Chị Nhiên đứng ngồi trên lửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.