TRUYỆN NGẮN HAY 2018 - Trang 21

Đúng bốn giờ kém mười lăm, cái “nghiệp chướng” của hành trình mới

tất tả chạy đến cửa xe, rối rít vẫy gọi. Sướng chưa, đường quang chả đi lại
quàng bụi rậm, vợ nó không táng cho què cẳng là phúc rồi. Cô vẫn thu lu ở
ghế đầu, ý tứ ngồi sát cánh cửa. Hai mắt trũng sâu, thâm quầng. Vầng trán
nhợt nhạt. Không son cũng chẳng phấn. Hôm qua là công, hôm nay đã
thành gà rù.

Nước mắt cô cứ tiếp tục ứa ra, xe chồm qua một cái ổ gà là nước mắt

lại văng xuống. Anh tài xế nhìn thấy mà bực mình. Trông thì có thua kém
gì ai mà khổ thế, sa chân vào chỗ người ta có nơi có chốn rồi để làm gì mà
khóc.

Tài xế kị nhất việc khóc lóc trên xe như nhà có đám, thà các người say

xe nôn mửa, ậm ọe còn hơn. Nghĩ vậy nhưng anh lái xe lại không nỡ nói ra,
thậm chí còn hơi ân hận vì lúc trước qua điện thoại đã quát mắng người ta,
mình tự nguyện chờ người ta lại còn quát gì nữa. Khổ thân đàn bà con gái.
Mà cái cha Bình cũng tệ, vợ con đàng hoàng còn loằng ngoằng ...

Sau khi lột cái mặt nạ giai tân của ông, chắc ông bẽ lắm. Ông lắm tài

thật đấy, đàn bà nó theo ông thì ông cũng phải liệu đường mà giãn ra chứ.
Đành rằng vắng vợ, xa con lâu ngày khó cầm lòng trước lời mật ngọt…

Mà cũng tại các cô, sách vở, lí luận nhồi nhét đẫy vào nhưng thực tiễn

thì ít, có mắt bằng không, người ta có vợ hay không cũng không biết, hí
hửng tưởng có một tuần đắm đuối ai ngờ…

Cô đã thôi sịt soạt, mắt thẫn thờ nhìn ra cửa kính ô tô dù chẳng rõ thứ

gì. Cái kế hoạch của cô, nói là thất bại cũng đúng, mà nói là thành công
cũng phải. Chiều hôm qua, cũng giờ này, cô đặt chân đến đồn biên phòng
Pha Long đây mà. Ôi giá như, giá như… Có điều gì đó nuối tiếc cứ trào lên
trong lồng ngực của cô gái trẻ hai mươi tư tuổi, lần đầu tiên đặt chân tới
miền biên giới xa xôi với bao nhiêu dự định, tính toán. Vậy mà…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.