TRUYỆN NGẮN HAY 2018 - Trang 228

Đêm tối đen như ánh mắt người mù. Phạnh cố căng mắt ra nhìn mà

thỉnh thoảng lại đâm rầm vào một gốc cây to đau điếng, lúc lại vướng vào
hòn đá, cái dây rừng, ngã dúi dụi.

- Ổn ơi, Ổn à…

Vừa rờ rẫm bước, Phạnh vừa phệu phạo gọi con. Đáp lại tiếng gọi của

Phạnh chỉ có tiếng cú kêu rời rạc từ xa vẳng lại, tiếng chim lợn sắc lạnh
xiên buốt nhói vào đêm.

Phạnh đã đi không biết bao lượt khắp cánh rừng, tiếng Phạnh gọi con

còn nhiều hơn cả những vết chân, thế mà vẫn không thấy bóng dáng thằng
Ổn đâu.

Vừa đau, vừa thương con thương vợ khiến Phạnh ngã gục xuống bên

gốc cây Mooc tạy. Nhưng rồi lại cố gượng đứng lên. Bụng Phạnh chưa bị
nóng cồn lên như uống bát rượu sắn nóng, thế là thằng Ổn chưa bị con hổ
vồ, con sói cắp đi đâu.

Chắc nó chỉ bị lạc ở đâu, hay nó đang ngủ ở một hốc đá, lùm cây nào

nên không nghe tiếng Phạnh gọi thôi. Giờ chắc nó cũng đang đói, đang sợ
và nhớ bố mẹ lắm. Phải tìm nó về. Một mình Phạnh tìm không thấy thì
nhiều người tìm sẽ thấy.

Trời đã bắt đầu nhờ nhờ sáng. Phạnh quýnh quáng chạy về bản.

Cả bản ào vào rừng, mỗi người đi một hướng. Vừa hú gọi vừa vạch

tìm từng bụi cây, hốc đá. Tìm dọc theo con đường hôm qua quan Tạo đi
qua không thấy, lại đi vào sâu hơn. Không thấy ở cánh rừng này lại chia
nhau tỏa ra những ngọn núi khác.

Cứ bới tìm như thế từ lúc mặt trời còn chưa nhô khỏi núi đến tận lúc

sương đêm rơi lộp độp lên lớp lá khô mà vẫn không sao tìm thấy thằng Ổn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.