TRUYỆN NGẮN HAY 2018 - Trang 39

qua cậu ấy có về gửi chìa khóa cho em, bảo nếu có ai muốn mua thì dẫn họ
lên xem.

Nam đứng lặng. Căn phòng những tối thứ bảy. Bức tranh tường. Đêm

kinh động và hào hùng. Mặt sàn gỗ lim bóng nhẫy. Cảm giác mát rượi. Và
cái dáng con gái tròn đầy như trái chín rúc vào lòng anh của Hạnh cùng
tiếng nói thỏ thẻ đầy vẻ biết ơn của nàng: Để dành ngày anh trở về anh nhé!

...

Nam trở về nhà lúc mười hai giờ đêm.

Nơi anh ở giờ là một góc trong một căn buồng nhỏ trong khu tập thể

của những người độc thân của đội cầu, nơi anh làm việc trước khi được gọi
về trường đại học.

Gần hai chục năm đã trôi qua rồi còn gì. Mẹ anh đã khuất bóng. Người

cha ở chiến trường Tứ giác Long Xuyên cũng không trở về.

Còn anh, sau chiến tranh, kiến thức rơi vãi hết, lại mang những vết

thương khắp cơ thể, anh chỉ còn có thể trở lại đội ngũ những người thợ làm
cầu. Thợ cầu, ngày anh được nhận vào làm việc ở đây, là một danh hiệu cao
quý. Trên các áp phích cổ động đứng đầu bao giờ cũng là hình ảnh anh
công nhân vạm vỡ sáng tươi. Và quả thật đó là một thời kì lịch sử, không
có khoảng cách giữa hiện thực và lí tưởng; cuộc sống là những ngày gian
khó nhưng vô cùng hào hứng.

Anh từ Thái Nguyên sau tốt nghiệp phổ thông được tuyển vào đội cầu

này và sau ba năm lặn lội với nắng gió công trường, anh được gọi thẳng về
khoa Cầu đường trường đại học. Ở đó, một lần giao lưu giữa trường anh và
trường sư phạm của Hạnh, anh và Hạnh đã quen biết và yêu nhau.

Thấy Nam về, ông già ở cùng buồng với anh đang ghé tai nghe đài

chống tay nhổm dậy. Nam vội hỏi thay cho câu chào:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.