TRUYỆN NGẮN KINH DỊ - Trang 92

lão già không chịu đeo viên hồng ngọc thật để đi ngủ: không sợ
bị trầy khi ngủ.

Curson mỉm cười hơi gượng khi nhìn chiếc nhẫn trong tay,

rồi cẩn thận cho trở vào túi. Hắn lấy chiếc nhẫn thứ nhì trong
hộp, cất hộp trở vào ngăn kéo. Hắn trở ra giường, kiềm nỗi sợ
đang chạy dọc theo xương sống khi nghĩ đến động tác mà hắn
sắp làm. Hắn xỏ thật nhanh chiếc nhẫn giả vào ngón tay người
chết.

“Xong! Hắn vừa nghĩ vừa chà tay vào áo vét như để khử cảm

giác chạm với cái bàn tay lạnh ngắt. Xong, ta đã giải quyết xong
nợ nần với nhau, Sir Malcom Ha er à. Sau bấy nhiêu năm mắc
dịch, cuối cùng ta đã giải quyết xong với nhau!”

Hắn nhét tay vào túi, hắn sờ kho báu của hắn, rồi vội vàng trở

ra sân.

Hắn cố bước đi thật lâu dọc theo mặt trước nhà và cố thật sát

tường, rồi rẽ vào một con đường mòn đi xéo qua bãi cỏ về
hướng rừng. Hắn chỉ thật sự cảm thấy thoải mái sau khi vượt
qua đám bụi mọc ở rìa rừng bao qua bãi cỏ của đất nhà. Khi đó
hắn bắt đầu thở và các ngón tay đang run rẩy chuyển sang vuốt
ve nhẹ nhàng cái gia tài mà hắn đang nắm chặt. Mình sẽ trở về
Bắc Ái Nhĩ Lan, hắn vui vẻ nghĩ - dĩ nhiên là sau khi đã đến một
chủ tiệm nữ trang kín đáo nào đó ở Luân Đôn. Rồi trở về quê, và
cho đến hết đời ta, ta sẽ được biết dưới tên Squire Curson...

Hắn cười lớn tiếng, và âm thanh giọng hắn tạo phong cách

kịch nghệ cho khu rừng cô độc già cỗi đầy rêu, mà qua từng
năm một cuối cùng hắn đã biết rõ từng ngõ ngách. Chính rừng
là nơi hắn vào để trốn tránh quy tác sống khắt khe ở nhà Ha er,
là nơi hắn tìm những khoảnh khắc nghỉ ngơi cần thiết để lấy lại
sức, để chịu sự hèn nhát ngày càng nặng nề của chính mình,
chịu việc hắn không thể làm gì khác ngoài phục vụ lão Ha er
đáng ghét. Và chính là nơi hắn đã làm quen với lũ chim hét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.