TRUYỆN NGẮN KINH DỊ - Trang 97

Cursort không nói được tiếng nào. Mặt hắn xám xịt như tro.

Hắn vẫn nhìn lũ chim được gió mang đi, càng lúc càng không
thấy nữa do khoảng xa và độ cao. Hắn vẫn nhìn bầu trời thật lâu
sau khi lũ chim đã biến mất hẳn.

Vài ngày sau, tất cả gia nhân được tập hợp vào phòng làm

việc lớn ở Ha er Hall để nghe bức di chúc của ông chủ già.

“ ... Cho người gia nhân trung thành, người bảo vệ nhà tôi,

James Curson, - Công chứng viên đọc tiếp - nhớ ơn tấm lòng
trung thành bất di bất dịch của anh đối với tôi trong suốt nhiều
năm, bất chấp tính khí ngày càng tệ đi và lời chửi mắng của tôi,
tôi xin để lại vật sở hữu trần tục mà tôi quý nhất tức là chiếc
nhẫn vàng khắc huy hiệu đội quân của tôi và cẩn hồng ngọc”.

Curson bước đến gần bàn, nơi công chứng viên và người thi

hành bức di chúc đang ngồi, tiếp nhận bản trích lục chính thức
của bức di chúc cũng như hộp da chứa chiếc nhẫn giả.

Khi kết thúc buổi lễ, hắn leo lên phòng xếp hành lý. Có

chuyến xe Cantwell buổi sáng đi Luân Đôn: hắn không muốn lỡ
chuyến này. Hy vọng duy nhất còn lại đối với hắn là chiếc nhẫn
không trị giá thấp hơn một trăm bảng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.