TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 108

đi hăng say và tin tưởng, sẵn sàng bước đi như vậy trên khắp mặt đất, gieo
niềm vui của cuộc sống - lúa mì.

"Nhưng với cô gieo trồng trong tranh trẻ tuổi ấy, chị đã khác quá xa,

quá xa rồi", - Tikhôn Xidốp buồn rầu nghĩ thầm, cảm thấy trong ngực bên
trái... hầu như có một mẩu kim nhọn ngọ nguậy. Ông quan sát Vêxêlina,
lòng thầm rầu rĩ: Vêxêlina trông vẫn còn thon thả cân đối, nhưng hầu như
tóc đã bạc trắng, bên khóe miệng và đuôi mắt đã hằn những nếp nhăn...

Một tiếng nói khác hồ như lại nói: "Thì từ cô gieo hạt kia chị ấy đã

bước đi hai mươi tám năm rồi! Mười ngàn ngày, vất vả vì bao nỗi lo toan
hàng ngày của người trồng lúa!"

- Không, chị Vêxêlukha thân mến! Không, chị không thể bắt tôi vặn

lại ốc đâu! Xidốp đâu phải con người như vậy! Chứng nhồi máu - đó là một
vũ khúc phức tạp, theo sau có thể là điệu "Pôlka - bướm nhỏ" tiếp liền...
Chị phải nghỉ ngơi thôi! Rồi phải đi an dưỡng ở suối nước khoáng
Kixlôvôtxcơ. Như thế đó, chị Vêxêlukha ạ. Chị còn cần cho ruộng đất! Mỗi
công mẫu đất của chúng ta đêu sẽ phải phục vụ con người tốt nữa! Chúng
ta sẽ còn phải thu hoạch được sáu mươi tạ lúa một công mẫu kia...

Đôi vai của bà Vêxêlina trễ lệch xuống, đôi mắt thu hẹp lại - dường

như bà muốn nhếch giọng cười, - nhưng đột nhiên bà lại rũ rượi gục xuống
bàn làm việc của đồng chí giám đốc và thổn thức khóc không ra nước mắt.

Xidốp đọc qua lá thư của Iarôxlap, nhích ghế ra, tập trung suy nghĩ hồi

lâu vê điêu gì đó. Đọc lại lá thư và chỉ khi đó mới lên tiếng se sẽ, dường
như đê cập hoàn toàn đến một chuyện khác:

- Hàng năm anh đào nở hoa khắp vùng Đneprô! Tốt lắm! Cả cỏ dại

cũng mọc lên, mặc dù chúng ta không muốn điêu đó... - Đoạn ông đổi
giọng kiên quyết. - Thôi được, chị Vêxêlukha! Chúng ta cũng giống những
người Xpác cổ xưa, vùng thượng lưu này là của chúng ta! Chúng ta đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.