TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 175

Anh vẫn lái được chiếc máy bay cháy tránh khu nhà trường mẫu giáo.

Điều đó xảy ra ở gần sát mặt đất. Anh đã thả hết các vòng quay của động
cơ còn lành lặn, và máy bay đã bị lái tránh sang bên. Dường như anh lái
chiếc máy bay tránh đi được không phải bằng sức mạnh của chiếc động cơ
mà bằng ngực mình, hai tay, những nhịp đập cuối cùng của trái tim mình.

Anh không kịp nhảy dù nữa: độ cao không còn đủ.

*

* *

Ký ức của con người không giống một bà già mà bạ cái gì vớ được

cũng nhét cả vào cái giỏ của mình. Nó là một bậc thông thái biết chọn lọc,
trước khi lấy mang đi một cái gì đó của đời anh, nó còn ngắm nghía chán
chê, cân lượng trên lòng bàn tay, suy đi tính lại: lấy hay không lấy.

Vì thế Vôlốtka Prexnhiakốp, sống ở phố nhỏ chòi gác rơm rạ biết rất ít

vê Vôlốtka ở thị trấn quân sự xa xưa. Dường như chúng không chỉ là một
bộ mặt mà là hai kẻ khác biệt nhau.

Chỉ có một lần "ba" làm cho Vôlốtka bé nhỏ chiếc tàu thủy con con,

nhưng Vôlốtka lớn lại tin rằng "ba" đã làm cho chú cả một hạm đội nhiêu
con tàu. Chỉ có một lần Vôlốtka thiếp ngủ tay không rời bàn tay lớn của
"ba", mà ký ức lại khẳng định rằng gần như ngày ngày chú ngủ, tay nắm
tay ba. Chỉ có một lần người phi công ấy đến trường mẫu giáo đón cậu con
trai, mà ký ức thầm thì bảo rằng việc đó đã diễn ra hàng ngày.

Có thể, ký ức con người thêm thắt chút ít chăng? Mà có thể nó chọn ra

điêu chủ yếu và phóng đại điêu đó lên đến mức suốt đời có thể nhìn thấy
rõ?

Khi anh hy sinh, Vôlốtka còn bé tí. Thậm chí chú không được biết

ngay vê cái chết của "ba". Một chiếc máy bay nào đó bị tan xác. Một phi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.