TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 206

Và rồi Nexte và Timôkha tìm thấy người trong gia đình. Đầu đội trời,

chân đạp đất. Túm tụm bên nhau, như dân Digan. Cơ man nào là người. Và
gần như không có lính canh gác. Đất mẹ Xibir - chạy đi đâu được?

Nhưng hóa ra là đến đây con đường khổ ải của những con người này

cũng chưa phải đã chấm đứt. Họ còn bị xua đi tiếp, qua cả rừng taiga tới
miền băng giá. Đào vàng. Xong việc ở đấy thì họ phăng teo. Nếu như anh
không chết rấp vì đói thì bệnh hoại huyết cũng sẽ kết liễu đời anh. Chưa
một người nào từ chỗ đó mà được mạnh chân khỏe tay trở về.

- Nhưng có, có những miền đất ở Xibir, - Một ông cụ người địa

phương nói. - ở đó có thể sống ra con người.

Tự do, và có thể tìm đến đó, hàng đời yên ổn, không ai tìm ra nổi.

Mọi người nắm tay theo cụ. Ai là người muốn đi vào chỗ cầm chắc cái

chết?

Và thế là nảy ra một ý đồ điên rồ - bỏ trốn. Đi tìm nơi có thể sống

được. Người quyết định tiến hành công việc như thế tập họp được không
phải là ít. Tất cả đêu là những người dũng cảm nhất, dẻo dai nhất.

Trang bị thóc giống, bánh mì - trút bỏ ra mọi thứ, để có cái đem đổi

lấy được. Rồi sau đó bắt đầu tìm ra bờ sông theo từng nhóm, từng nhóm
một.

Mọi người đóng bè mảng, ngồi lên rồi nhổ neo.

Bơi mảng trên sông mất một hồi lâu, phần lớn là bơi trong đêm.

Chung quanh rừng cây hoang vắng. Xa lạ. Cô tịch. Nhưng cũng vui tịnh
không một bóng người.

Cuối cùng họ đổ bộ lên bờ. Bè mảng phải đem đốt hết để phi tang.

Bây giờ thì cứ thử đi mà tìm họ. Sau đó họ còn luồn rừng đi bộ mấy ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.