TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 29

lên hình ảnh chết đuối, những sọ người trơn nhớt, những cái mặt phù lên,
mắt lồi ra, ngây dại, những ngón tay xòe ra trên những bàn tay sưng húp, da
lòng bàn tay nhàu nát như cái giẻ...

Người đầu tiên tụt xuống kẽ băng là Môkây Buđưrin. Gã đi trước anh

chàng Morđavi, như thường lệ lầm lì, lặng lẽ như không có gã, bước đi
bình tĩnh hơn tất cả mọi người, thế mà bỗng nhiên - giống như có người
giật chân gã, - gã biến mất, trên mặt băng chỉ còn đầu và tay gã bám chặt
vào thanh gỗ dài.

- Giúp hắn một tay. - Ôxip gào lên. - Đừng có xúm xít tất cả lại. Một,

hai người lại giúp thôi!

Còn Môkây, phì phì, nói với anh chàng Morđavi và tôi:

- Cứ tránh ra các cậu thanh niên... tôi tự... không sao đâu...

Gã trèo được lên mặt băng và vừa vẩy nước vừa nói:

- Những tay nghịch ngợm kia cứ túm tụm lại khéo mà rồi bản thân lại

chìm nghỉm bây giờ đấy...

Bây giờ, răng đánh lập cập và đưa cái lưỡi to liếm cặp ria ướt, gã trở

nên đặc biệt giống một con chó lớn, ngoan ngoãn.

Chợt nhớ lại chuyện cách đây một tháng gã đã mất đứt một ngón cái ở

tay trái vì lưỡi rìu. Gã giơ mẩu ngón tay nhợt nhạt với cái móng xám ngoét
lên và đưa đôi mắt tối sầm khó hiểu ngắm nghía, gã nói một cách hối hận,
se sẽ:

- Đã biết bao nhiêu lần tôi làm hỏng nó, cái của ngốc nghếch này, bao

nhiêu lần cũng chẳng nhớ nữa!... Nó bị sai khớp, cử động trật trẹo... Bây
giờ thì tôi đem chôn nó...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.