TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 49

Anh dễ dàng nghe theo Xasa, đê xướng ra cái chuyến đi vô nghĩa này -

đi ô tô vào mùa đông, thêm vào đó cái bụng lại đói. Ngoài vợ và mẹ ra,
Alecxanđr là người duy nhất anh có thể không phải vất vả gì cũng chịu
đựng được trong cuộc sống của mình, - từ buổi biểu diễn ngày anh còn trẻ,
cái buổi biểu diễn mà Alecxanđr đã đến dự với tư cách là một phóng viên
tường thuật của tờ báo Mátxcơva. Khi đó hai người đã đi bộ trên phố
Mátxcơva, cho mãi đến lúc những xe ô tô điện đầu tiên bắt đầu chạy mở
đầu một ngày mới, thoạt tiên họ đi bộ là do cả hai đêu không để ý đến thời
gian, còn sau đó là do cả hai người đêu không có tiên để đi xe tắc xi...

Xasa cuối cùng vẫn mang chiếc "tráp nhỏ" vào, một cái tráp gỗ sồi

xinh xắn, quà của những người mến phục anh ta ở vùng sông Đông tặng
cho anh ta. Alecxanđr đã sống cả một mùa hè ở làng Côdắc của họ. Anh ta
cắt mỏng những miếng giò hun khói, bóc cá hồng, bày bánh mì, rượu
cônhắc ra, và đến lúc này thì một lúc có mấy cô gái xộc vào thư viện, cô nọ
đẩy cô kia đi trước, cười khúc khích và ngượng ngùng, có cả thảy ba cô, má
đỏ ửng vì giá lạnh, cùng choàng một kiểu khăn lông giống nhau.

- Xin chào các bác! - Các cô cùng đồng thanh nói và lại cười khúc

khích.

Một trong ba cô, đảo mắt nhìn qua những món nhắm trên bàn, bước

lên trước, lôi ra một cái túi đặt xuống ghế, nhanh nhẹn lôi từ đó ra một cái
bọc gói bằng khăn trải bàn để lên bàn và nói:

- Đây là cô Anhia bảo chuyển đến các bác. Và ra lệnh là: làm sao các

bác ăn bằng hết. Nếu không cô ấy sẽ giận đấy.

Và, bây giờ thì cô nọ lại tranh vượt trước cô kia, cả ba lao vụt ra cửa.

Trong bọc khăn trải bàn có mấy quả trứng luộc còn nóng, miếng mỡ

lợn, nắm muối và mấy trái táo to, tươi rói, tựa hồ vừa trẩy ở trên cây xuống,
chín bóng, nửa vàng - nửa đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.