TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 51

- Bây giờ... tạm thời ở đó còn đang sửa soạn... đồng chí có thể đi với

tôi đến một chỗ. Chỗ này ngay cạnh đây thôi... Xem một chỗ.... một... - Cô
nói, không nghe thấy lời mình, nhìn đăm đăm vào một mình anh, bằng ánh
mắt đề nghị anh hiểu cho, tin mình.

- Thôi được, các bạn. - Xasa nói, cười khẩy. - Trong lúc các bạn đi đến

một chỗ... một... còn tôi sẽ xem lại xe. Cô cho biết có thể để nó vào chỗ nào
được nhỉ?

- Phải quá. - Anhia nói không giấu nổi sự nhẹ nhõm và mừng vui. -

Bác thợ cơ khí đang đợi đồng chí ở bên cạnh xe của các đồng chí, lúc ấy sẽ
chỉ nhà và sẽ sắp xếp đâu vào đấy.

Cái chỗ mà Anhia đưa anh nhạc công đến hóa ra là một nếp nhà gỗ

nhỏ cùng dãy với nhà thư viện, cách nhà thư viện ba nhà. Anhia mở khóa,
bật sáng đèn và anh đã nhìn thấy một gian phòng rộng với những bức tường
trát vách sần sùi, nhưng quét vôi trắng kỹ lưỡng. Gian phòng tưởng như lớn
hơn cả chính bản thân nếp nhà.

Khi đứng ngoài trời nhìn vào.

Trên tường treo những bức tranh đóng trong những cái khung gỗ đơn

giản, có lẽ do bàn tay của một người thợ mộc trong thôn làm ra.

Đây là những bức tranh của các nghệ sĩ chuyên nghiệp. Anh còn chưa

cảm thấy rõ họ tài hay không, nhưng tính chất nghê nghiệp ở đây không
còn nghi ngờ gì cả. Đây không phải là những bản sao chép - anh không
nhận ra một bức tranh quen nào cả, nhưng đôi ba tên tuổi anh cảm thấy lờ
mờ có quen biết. "Sân bay miên Bắc"... Nếp nhà gỗ nhỏ, ngập trong tuyết
đến mái, những chiếc xe trượt do hươu kéo, hẳn là vừa đưa hành khách đến
sân bay, một con chó ló ra một cách lo lắng qua màn tối...

Bên một bức tranh anh dừng lại khá lâu, con suối hẹp xuyên qua

những đống tuyết hiện ra dưới đáy một khe sâu phủ tuyết. Ở một điểm nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.