TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 92

Vào ngày tháng ba, thời kỳ tuyết tan ấy, có những người mặc áo lông

cừu ngắn màu vàng, khoác súng tiè,u liên chạy tới Bến Lặng. Những quả
trái phá rú rít nổ tung trên đầu họ, bãi ruộng tuyết phủ trắng bùng lên những
tấm áo lông cừu tựa hồ như những bông hoa... Mỗi bông hoa rụng lại thêm
một người quả phụ, mỗi bông hoa rụng, lại thêm một đứa trẻ mồ côi và
những suối lệ người mẹ...

Bọn Đức dự định đóng lại lâu dài trên bờ hữu ngạn, suốt mùa hè

chúng xây dựng công sự, và không phải ngẫu nhiên mà những nẹp quần đỏ
của bọn sĩ quan tổng hành dinh của chúng thỉnh thoảng lại xuất hiện thấp
thoáng nơi đó... Nhưng chúng đâu cướp được Đneprô: những công sự của
chúng đã phải bỏ lại trống trơ. Tuy vậy bọn Đức không rời bỏ Bến Lặng.

Và đây các chiến sĩ Hồng quân - những người anh, những người cha

và những người yêu của ai đó - vĩnh viễn nằm lại cánh đồng cạn nước, khi
khắp bãi chăn nuôi, ngải hương lần thứ hai lại sắp nở hoa...

Khi đó bà Vêxêlina dúi chú bé Iarôxlap đang sợ hãi khóc ré lên vào

tay người hàng xóm và vùng ra khỏi căn hầm chứa đồ.

Bà chạy băng qua bãi trống phủ tuyết, ngạt thở vì ngọn gió quấn. Tấm

khăn vuông tuột khỏi đầu và bay đi như một cánh chim, như cố đuổi theo
chủ nó.

Căn cứ vào những đám tuyết đột nhiên bắn tóe lên chung quanh,

Vêxêlina hiểu rằng bọn Đức đang nhằm bắn theo mình... Quả đạn cối rên rĩ
nổ toang phía trước, mặt tuyết lỗ chỗ vì mảnh đạn.

"Hẳn là, từ trên gác chuông chúng đã nhận ra rồi! Thế là hết..." -

Vêxêlina buồn bực nghĩ thầm.

Khi đến suối Phinkin chỉ còn mấy bước chân, viên đạn đã đuổi kịp

Vêxêlina... Máu từ cánh tay phải vọt ra một tia nóng hổi tỏa hơi. Như trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.