TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 96

Với những lời bàn tán ấy, Vêxêlina chỉ trả lời ngắn gọn: Gà trống có

gáy buổi tối, mặt trời cũng chẳng mọc lên đằng Tây!

Tháng sáu năm bốn mốt, Vêxêlina lùa đàn súc vật giống của nông

trường tới vùng Iarôlapsina xa xôi. Trở về tới làng Bến Lặng, băng trên
Đneprô đã lao xao và dải bờ dốc đứng đã cứng đang ở dưới chân. Tay chị
bế đứa bé quấn trong tấm áo mưa cũ kỹ.

Với người làng, Vêxêlina trả lời gọn lỏn: con tôi!

Xtêpan Riabinhin - ông cụ thân sinh của Vêxêlina - lúc ấy đã qua đời

ở đâu đó tại một làng thảo nguyên Côdăc vùng Lukhaia, bà mẹ vui mừng
thấy đứa cháu, cũng có thể’, bà cụ làm ra vẻ vui mừng.

Vanhiusca Xiđôrốp - anh thợ rèn của nông trang và là một tay thợ lành

nghề, - thường vẫn đưa đón Vêxêlina trong những tối vui trước chiến tranh,
không xa lánh, mà ngược lại, hồ như càng quấn lấy Vêxêlina; hành động đó
nung nấu thêm trí tưởng tượng không cùng của cánh đàn bà... Nhưng chỉ có
điều mái tóc của anh chàng thợ rèn màu lá phong mùa thu, còn chú nhóc lại
làm mọi người kinh ngạc về mái tóc tơ màu lanh.

Cả Bến Lặng chịu không biết đường nào mà lần.

Bà mẹ của Vêxêlina đã qua đời một buổi sáng băng giá năm bốn hai.

Vanhiusca Xiđôrốp - người liên lạc của du kích - bị bọn hiến binh cơ động
bắn chết ở ngã tư đường gần Bến Lặng một ngày nắng ráo tháng bảy cũng
vào năm ấy.

Từ đấy đối với mọi người, Vêxêlina đóng chặt cửa lòng, sau bảy lần

khóa. Những năm ngay sau chiến tranh, những người từ tiên tuyến trở vê
đua nhau theo đuổi Vêxêlina xinh đẹp duyên dáng, nhưng Vêxêlina cứ như
một bức thành không ai phá nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.