TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 98

Mà có thể, trong những đêm dài thao thức, khi cơn bão tuyết nửa đêm

rền rĩ khóc than trên sông Đneprô và ngọn gió côi cút buồn bã gõ ngoài cửa
sổ suốt đêm, những ý nghĩ tương tự như vậy cũng nảy sinh, chỉ có điều
Vêxêlina không mở cửa cho chúng lọt vào trái tim. "Trong khu của chúng
ta không còn có những đội trưởng sản xuất như vậy nữa đâu!" - Đại biểu
đại hội Đảng, giám đốc nông trường Tikhôn Xidôp thích nói như vậy với
các thủ trưởng khu. Và có lẽ ông nói đúng. Vêxêlina biết tổ chức.

Trong những năm sau chiến tranh, khi cùng chị em phụ nữ khác tự nai

lưng kéo cày, Vêxêlina đã cắp giành lúa giống đi trên đất cày và gần như
lấy sức ra thúc cánh phụ nữ trẻ ra đồng - lúc đó thật khó khăn.

Lúc bấy giờ, khi Vêxêlina chỉ huy mười lăm máy kéo, máy xúc, máy

cạp, hàng chục ô tô tải, khi chị chịu trách nhiệm vê công việc của các máy
gặt liên hợp, máy gieo, toàn bộ cơ giới bánh xích - chỉ khu đất lúa vụ xuân
cũng hơn nghìn công mẫu - thì công việc cũng không kém khó khăn. Đôi
khi rất khó khăn.

Mọi người kính trọng chị vì chị thu xếp để cùng mọi người kịp đánh

đống rơm rạ, bện lanh, khuân vác các bao thóc.

Khi khó khăn quá đỗi hay có thể nổ ra chuyện om sòm gì đó - thần

kinh con người không chịu đựng nổi, - chị nhắc lại những lời thích thú của
ông giám đốc nông trường:

- Các bà ơi, đây là chiến tuyến của chúng ta. Tốt hơn hết là ta cùng hát

lên một bài! - Và chị cất cái giọng cao lảnh lót:

Chàng thường gặp gỡ tôi Ném cho tôi khóe mắt "Chào em, ơi người

đẹp Em làng nào tới chơi?"

Những người phụ nữ đã chực nổi khùng, lời qua tiếng lại với nhau,

bỗng lại quên khuấy mọi chuyện và thân thiết hòa theo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.