TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 104

mắm khô. Tôi chỉ làm một việc đơn giản, đi quơ củi, nấu cơm bằng cái
"hăng gô" treo trên cái bếp lửa dã chiến. Còn anh, anh đi vào rừng hái rau,
rau cải trời, rau càng cua, lá bứa và đủ thứ rau rừng. Ngoài cây "boa nha"
trong bòng của anh còn có con dao thái thịt bằng hai ngón tay, lại còn có
một hộp lưỡi câu, lưỡi câu nhiều cỡ khác nhau, một sợi nhợ dài. Hôm nào
đến trạm sớm chưa đúng bữa ăn thì anh chặt một nhánh cây rừng, chuốt
thành cần câu, anh đi ra suối hoặc một con rạch hay con sông của đất trạm.
Anh đi không lâu, muộn nhứt là một tiếng, anh thường trở về với một xâu
cá rô mè.

Một bữa cơm chiến trường thật ngon lành.

Đến một cái trạm tôi với anh sẽ chia tay.

Chúng tôi đặt nó là một cái trạm "nghỉ ngơi". Không như những trạm

khác, ngủ lại một đêm, mờ sáng lại phải đeo bòng, lại đi. Còn cái trạm này
chúng tôi được nghỉ lại một ngày, ngủ thêm một đêm.

Trạm giao liên này đóng bên bờ con sông trong một xóm nhà lưa thưa,

nằm giữa một vạt tràm xơ xác. Tháng sáu âm lịch, nhằm những ngày con
nước quay, dòng sông ngầu đục chất phù sa, ào ạt và mỗi lúc dâng đầy. Con
sông tựa như con rắn uốn mình, ào ạt suốt đêm ngày. Để thử sức mình, tôi
trầm mình, lặn một hơi thì đến bên kia bờ, bên kia bờ là đất nước
Cămpuchia. Khi tôi trở về, anh Tư già khen chỉ cần hai hơi mà chú mày
đụng được hai bờ biên giới của hai đất nước, chú mày trở về chiến trường
Đồng Tháp là đúng.

Ơở trạm "nghỉ ngơi" này có người môi giới cho khách đi đường đổi

tiền Sài Gòn ra tiền "ria" của Campuchia, người môi giới ấy không ai khác
là các cô cậu giao liên, rồi cũng chính các cô cậu ấy bơi qua sông nhờ các
cô gái Miên ra chợ mua đủ thứ thức ăn theo yêu cầu của khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.