TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 110

Bá liền cắm đầu chạy theo đoàn khách đã đi một quãng xa.

Hai chúng tôi trở lại chỗ cũ mở bòng, mắc võng che tăng.

Lên võng, phì phà điếu thuốc, tôi hỏi:

- Bá nào mà vội quá vậy anh Tư?

- Em út của thằng bạn mình hồi chín năm. Nó mới vừa lấy vợ thì được

điều về R dự khoá dân quân một năm để trở về làm huyện đội phó. Nó sốt
ruột là phải.

- Bá về tới đâu?

- Cà Mau.

- Đi mất bao nhiêu ngày?

- Nếu suôn sẻ thì chuyến nào cũng phải mất hơn một tháng.

Tôi chặc lưỡi. Anh tiếp:

- Âấy là chuyện thường. Có đoàn đi chỉ cần một tuần, nhưng nếu gặp

giặc càn có khi mất đến cả mấy tháng. Chiến tranh thì đâu có gì bình
thường.

Cái đêm ấy vì no bụng, no cả mắt hay là vì không ngủ được hai chúng

tôi cứ trở mình trên chiếc võng, như có một tín hiệu bí ẩn nào đó của chiến
tranh, lòng thấy nao nao. Thế là hai anh em lại uống rượu dưới tầm bay của
chiếc "ĐaKôta", nhìn pháo sáng ma quái và nghe tiếng bom rền. Một loạt
bom rền nghe rất xa, nhưng hơi bom lại dội về lao xao qua rặng trâm bầu.
Cũng với cái giọng nhẹ nhàng, anh bảo:

Bê năm hai nghe rền rền vậy là xa lắm, khi nó nổ gần mình thì cứ

nghe ùn ụt, mặt đất chao đi như đưa võng. Buồn quá hả! Thôi! Ơở Hà Nội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.