TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 123

ngực, ông đụng đầu vào cột nhà, rồi ông "phát huệ", ông lại xưng là "ta là
tướng núi" và đủ thứ danh tánh.

Sau đó, ông lập am hành đạo. Rời nhà người cậu, bỏ việc đồng áng,

bằng bùa ngải ông bỏ công đi trị bịnh cho bà con dọc theo sông Tiền. Theo
lời kể, lạ thay, bịnh nào ông trị cũng hết. Đó là bịnh nhẹ. Còn bịnh nặng,
những bịnh kinh niên, ông gọi là bịnh tà ma ám ảnh, sau khi cho bịnh nhân
uống bùa ngải, ông ra thần oai, ông đụng đầu vào cột nhà cho tà ma hoàng
xuất. Rồi ông trầm tư, dùng luồng sáng của đôi mắt chiếu vào bịnh nhân.
Cũng lạ thay, bịnh nhân nào cũng thấy nhẹ người, người nào cũng thấy nhẹ
người, người nào cũng lồm cồm ngồi dậy xá lạy ông.

Vào năm 1928, cái am bằng tre lá như một cái chòi ruộng được dựng

lên, bề thế, tọa lạc trên con đường gọi là Hương Chùa, cách chợ Tân Châu
độ cây số ngàn.

Đạo của ông lấy kinh gốc từ chùa Tây An. Mỗi ngày ông hành lễ ba

thời: khuya, ngọ và chiều. Trước hết ông lễ Bàn Thầy, Bàn Thánh, Bàn
Thần. Bàn chư vị năm Ông, mỗi bàn mười hai lạy. Xong, ông ra lễ bàn
Thông Thiên, lạy đủ bốn phương: đông, nam, tây, bắc.

Khi hành lễ cũng có chuông mảo ngân vang như nhà chùa.

Sau 14 năm hành đạo (1925-1939), ông có trên 10.000 tín đồ sống rải

rác trên khắp cả đất Tân Châu, từ sông lớn đến kinh rạch qua các đồng sâu.
Ông đi đến đâu cũng được tín đồ tung hô, vái lạy. Từ đó ông tự xưng là
"Minh Hoàng Quốc", lúc ban đầu, đạo tưởng có nghĩa là ông ngồi tưởng
cho bịnh nhân thoát bịnh. Sau cái nghĩa của Đạo Tưởng được nâng cao
hơn, tưởng về "giang san tổ quốc, tưởng đến ngôi vua".

Dần dần, cái sân am hành đạo của ông biến thành sân võ. Một đêm đệ

tử thấy thần oai, ông đụng đầu vào một thân cây, cây lá rung rinh như
đương đầu trước ngọn gió. Như vậy, chắc ông thấy cũng chưa đủ, có lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.