ông đóng cây đinh ba tấc vào cột nhà, trước mặt hàng ngàn tín đồ đứng vây
quanh, ông đụng đầu vào cây đinh, cây đinh quẹo ngang mà đầu ông không
hề có một vết xước xây xát.
Rồi đêm đêm, như một thời xa xưa nào được dựng bên bờ sông đất
Tân Châu. Trước cái sân am hành đạo của ông, lá dừa bó thành đuốc nổ lép
bép, đỏ đùng đục như ánh ma trơi. Hàng trăm tín đồ với sắc phục vàng
hươm, kiếm loang loáng trong ánh đuốc đỏ rực dưới trời đêm, bên con sông
không bao giờ mệt mỏi, vừa trôi vừa vỗ sóng dập bờ.
Chừng như đã có một đạo quân, ông Đạo Tưởng bắt đầu lập triều
đình:
Ông là Minh Hoàng Quốc, quân trẻ của Nguyễn Văn Hương, Đinh
Phan, Vương Lèo và Nguyễn Soái Năm.
Đã có tham vọng, có triều đình, có quân đội, ắt phải có ngày hành
động.
Theo sách đã ghi, đó là đêm mùng 8 rạng ngày 9 âm lịch năm Kỷ Mão
(20-2-1939), đêm trăng lưỡi liềm mờ mờ ảo ảo cùng nhang khói, tín đồ từ
xa kéo đến nghe ông thuyết pháp. Buổi thuyết pháp trong đêm huyền ảo ấy,
ông không giảng giáo lý cao siêu của đấng Từ bi hay đức hy sinh cao cả
của Phật Thích Ca, mà chuyển giọng sang sảng như tiếng kèn thúc quân.
"Hỡi đồng bào. Dân tộc ta đã bị người Lang Sa cai trị nhục nhã gần
trăm năm nay, số của chúng ta đã sắp mãn, đồng bào hãy cùng bổn đạo
đánh đuổi quân thù rửa nhục nước".
Rồi ông đưa tay vỗ ngực, dõng dạc tự xưng "Ta là Chánh vì Vương
thừa mạng trời lập Quốc".
Như sóng dậy từ lòng người, tiếng hò hét của tín đồ dâng lên như sấm,
đuốc huơ cao, dao gươm kiếm vung lên loang loáng, tiếng reo, tiếng trống,