TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 145

xuống bắn. Nó bắn dai như trâu đái. Nó bắn cho tới tối mới chịu rút. Nó rút
rồi thời tôi trở ra. Lúc đó, tôi mới thấy đói, lạnh và mệt. Suốt một ngày
chống chỏi, gân cốt như dây thun kéo thẳng. Bây giờ nó dùng lại rồi.
Xương cốt tôi như rời rã, lặc lìa lặc lọi.

Tôi chống ra chỗ đó, nếu nước mà giòn như kiếng thời chỗ đó chắc tan

ra thành bụi. Mặt nước vẫn y nguyên. Chỉ có rừng là xơ xác. Thấy có một
cái gì đang cháy tôi liền chống xuồng lại. Đó là một cây trâm bầu lớn bị
đạn hỏa tiễn, lửa hãy còn nghi ngút. Thật là may đang lúc mất hộp quẹt, tôi
liền mở kim tay cái, châm vô đó. Hút. Hút phà phà. Chuyện ngày hôm kia
của tôi như vậy đó.

Nói đến đó, anh đưa hai tay ra giằng xuống như nhạc trưởng đang

đánh nhịp và nói:

- Hết !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.