TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 154

Tấn dừng lại, mở tròn hai con mắt. Tôi bỗng nhớ hai con mắt học trò

của nó ngày xưa.

- Ngày thường, tao cười ha hả, thích thì cười, chẳng ai nói. Bây giờ tao

cười như vậy thì có người nhắc nhở, anh hùng đừng cười như vậy. Vậy còn
nhẹ, có người nói sau lưng: "Anh hùng gì mà cười nghe ha há". Anh hùng
phải cười ra sao, tao chẳng biết, nên có lúc tao chẳng dám cười. Trước đánh
giặc xong về cứ chẳng biết làm gì, rủ nhau đi săn, nhậu, nói chuyện đời.
Bây giờ có người hỏi, anh hùng mà nhậu nhẹt kia à! Thèm rượu muốn chết.
Mình thì ăn mặc xốc xếch, quen rồi, bây giờ anh hùng phải giữ quân phong,
quân kỷ. Trước, giận thì chửi thề, vui cũng chửi thề cho nó đã. Bây giờ-
anh hùng mà sao mở miệng là chửi thề? Nhiều lúc, thèm chửi thề hơn thèm
thuốc. Giận nhau thì mầy tao, bây giờ anh hùng rồi, nói năng, xưng hô phải
gọi nhau là đồng chí. Đó, đại khái là vậy, cho nên lúc nào tao cũng cứng đơ
như cây củi. Nghĩ cho cùng, chẳng qua là anh em thương mình, muốn cho
mình bất cứ lúc nào, nhứt cử nhứt động luôn luôn là anh hùng. Thôi, cũng
được đi. Chuyện này mới đau. Một hôm, một bầy trực thăng đảo qua chỗ
đóng quân, thấy nó nghiêng cánh biết là nó sắp bắn, tao nhanh chân tọt
xuống hầm. Sau đó tao nghe xì xầm: "Anh hùng mà nhát như cáy. Trực
thăng mới liếc qua mà đã xón đái trong quần!". Mấy lần sau, nó bắn, tao
kênh mình đứng, xoay xoay theo gốc cây, may, đạn nó tránh.

Nghe nó nói mà thương, tôi nâng ly:

- Thôi bỏ. Tao hiểu. Nói chuyện vợ con nghe đi.

Khoan, mầy cho tao cởi cái áo, mặc cái quần cụt cho nó đã.

Quần áo nó ném lên cành cây, ngồi lại võng vừa lắc tới lắc lui vừa xé

một miếng sặt đưa cho tôi:

- Vô đi, rồi tao kể.

Hai đứa cạn ly.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.