TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 156

đường". "Chào đồng chí anh hùng - Ông già vợ mình là người vui tính,
chào mình như vậy - Lý lịch đôi bên không có gì phải lo, bây giờ chỉ còn
có việc gặp mặt. Cứ tìm hiểu, ưng thì tuyên bố, không hợp nhãn thì là đồng
chí. Con gái của bác là Nguyễn Thị Nương Nương, nhưng cứ gọi là Nương
cho gọn... Là nhân viên mật mã, suốt ngày trong rừng sâu, chẳng mấy khi
được tiếp xúc với ai, hơn cả đi tu, đã ba mươi, cũng muộn màng như mình.
Vừa mới gặp mặt, mình đã nghĩ ngay: đây đúng là cái bến của mình, cái
bến của một tay chèo đường dài quá mỏi mệt. Cắm sào thôi. Mình ở đó một
tuần để tìm hiểu. Một tuần nhưng chỉ gặp nhau đôi lần. Công việc của mật
mã hầu như chẳng được nghỉ ngơi. Khi nào Nương rảnh, hai đứa mới dẫn
nhau ra chòi ngoài trảng. Ơở đó, mới nhìn thấy trời, thấy trăng sao. Rảnh
rỗi, không biết làm gì, mình trổ tài làm mộc, đóng cho mỗi cô một cái bàn,
cái ghế, đóng cho cơ quan một cái bàn dài để tiếp khách. Có một buổi
chiều, hai đứa ngồi ngoài trảng, trời vừa sụp tối, mình đưa tay choàng qua
vai cô, mầy biết cô ta phản ứng ra sao không? Cô ta hất tay mình xuống: "
Anh hùng mà làm vậy, người ta cười!". Khổ không? Tao chẳng biết tỏ tình
thế nào cho đúng là người anh hùng- thế là tao ngồi nghiêm,mắt nhìn thẳng
lên một vì sao. Hết phép, tao về, cô ta hứa sẽ trả lời sau. Một tháng sau, tao
làm đám cưới. Anh em cất cho tao một ngôi nhà lợp lá trung quân, dưới
bóng cây cầy, bên bờ suối, thật thơ mộng. Dưới thềm là căn hầm chống
bom B52, gọi là hầm bảo vệ hạnh phúc. Cha ơi! Cái đêm đầu của vợ chồng,
vừa háo hức, vừa bối rối, vừa hồi hộp, chẳng biết tỏ lòng thế nào cho phải.
Cô ta nằm cuộn tròn trong tấm vải dù pháo sáng, nằm thẳng như một cái
gối. Còn tao thì nằm nghiêng. Chẳng có đứa nào ngủ, cứ trằn trọc cũng
chẳng biết nói năng gì, chỉ nghe hơi thở của nhau. Cho đến gần sáng, nghe
tiếng rền của phản lực, nghe tiếng bom dội lại từ xa, mình bỗng chợt nghĩ,
nếu bom B52 rớt xuống, thì mình mang tiếng là có vợ mà chẳng biết gì.
Nghĩ vậy, tao liền bật dậy như một người lính xung trận, "lên cò nổ liền
mấy phát". Sau đó, tao hoảng, không biết sẽ bị vợ trách thế nào đây. Không
ngờ, cô ta ôm cổ tao, thì thầm: "Anh đúng là một anh hùng!".

Tấn dằn ly rượu xuống bàn quay mặt, cười sượng sùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.