TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 181

chúng phá tan nát, chúng thấy những người đó đang tràn tới. Đông quá!
Chúng không thể biết được bao nhiêu. Với súng, với đạn của chúng, chúng
có thể giết được hàng trăm, nhưng khi hết cả đạn, chúng không thể sống
được. Vậy là chúng nó lần lượt vứt súng đưa hai tay lên trời, có đứa vứt
súng tìm cách thoát thân.

Thế là dân làng san bằng tất cả đồn bót bằng tiếng trống tiếng mõ,

bằng những tiếng nổ lớn của pháo tre, của khí đá.

Sau khi san bằng hết đồn bót, dân làng đốt đuốc, kéo nhau ra đồng,

dựng lên một khán đài cao.

Cả làng mỗi người một ngọn đuốc, người ta nhìn về phía lễ đài, chờ

một người mà người ta muốn biết: Người chỉ huy ngày đồng khởi.

Người ta đứng im. Chỉ còn nghe có tiếng lửa cháy rần rật. Tiếng nổ

đều đều của tàn đuốc. Tiếng lửa cháy nghe thật trang nghiêm. Hầu hết
người làng đều không biết người chỉ huy. Khi người ta không biết thì người
ta đoán và tưởng tượng. Con người trong tưởng tượng thì không thể nào
giống con người thật. Người ta chờ đợi người chỉ huy theo ý tưởng tượng
riêng của mình. Người ta hồi hộp chờ một người chỉ huy thật.

Người chỉ huy ấy xuất hiện, đứng trên lễ đài, hoàn toàn không giống

như ý tưởng tượng của họ. Người ta kinh ngạc nhưng người ta không thất
vọng. Con người thật không giống như trong tưởng tượng nhưng phong
phú hơn, và gần gũi hơn. Qua một thoáng kinh ngạc, người ta liền dậy lên.
Người ta hoan hô, người ta kêu nhau, người ta chen nhau tràn về phía
trước. Trong ánh lửa hồng của hàng ngàn ngọn đuốc, người chỉ huy hiện
lên trước khán đài. Người ấy, một con người cao, gầy gò, mặc bộ bà ba
màu cháo lòng tóc bùm sùm. Đó là người câm của quán rượu. Anh Ba
Hoành!.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.