TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 190

- Cạn!

Vui, tôi quá chén lăn ra ngủ lúc nào không biết. Giữa đêm tỉnh giấc,

khát nước tôi mò dậy, Mười Biện về lúc nào chẳng hay, thấy trên bàn có tờ
giấy nó để lại: "Chúc mày ngủ ngon. Tao là thằng phải chìm, mày là thằng
phải nổi. Thôi! Tao đi!".

Nó đi biền biệt. Mãi đến năm 1965, cũng mùa thu nó trở về. Năm ấy

máy bay Mỹ đang dồn dập đánh cầu Hàm Rồng. Với tư cách là phóng viên
của tờ báo Văn Nghệ, tôi từ một ụ pháo bảo vệ cầu Long Biên trở vào lúc
đường phố vừa lên đèn, thấy nó đứng đợi ngoài cửa. Nó ôm tôi, hôn theo
kiểu Tây. Người Mười Biện mập mạp hồng hào, trẻ ra nhưng giọng không
vui:

- Nếu đêm nay không gặp mày, tao chẳng biết đi đâu. Có vợ chưa?

- Chưa!

- Vậy thì mày đi với tao.

Bằng chiếc xe gắn máy của Liên Xô, chiếc xe màu đỏ, tiếng nổ giòn

tan, nó đưa tôi lên Nghi Tàm, vào nhà thằng bạn cùng một lớp nay là kỹ sư
chăn nuôi, thằng Bình, thằng có giọng hát hay nhất trường.

Thằng Bình hầm con gà công nghiệp nặng đến bốn ký. Da gà dày như

da heo, nhai nghe rào rạo, thật ngon.

Mùa thu bên bờ sông Hồng, lành lạnh mát, ba chúng tôi đốt lửa, đàn

hát như hồi còn ở trường.

Ơở Liên Xô, Mười Biện chắc vẫn chơi đàn, tiếng đàn của nó bây giờ

cảm hơn, sâu hơn. Thằng Bình có giọng nam cao, Mười Biện giọng nam
trung, tôi thì giọng nam trầm. Cả ba đều hát bài hát Tình ca của Hoàng
Việt. Trong bài hát, lời nào là "em" thì Mười Biện đổi chỗ lại là "con". Như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.