TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 191

câu đầu, cả ba đều hát đúng lời: Khi hát lên tiếng ca gởi về người yêu quê
ta. Đến câu thứ ba: Em ơi nghe chăng lời trái tim vọng ra. Mười biện hát:
Con ơi nghe chăng lời trái tim vọng ra... Lời cuối cùng: là một bài tình ca
của đôi lứa ta... Mười biện hát: Là một bài tình ca của ba chúng ta không
thể xóa nhòa. "Ba chúng ta..." của Mười biện không phải là ba chúng tôi
mà của nó, vợ nó và con nó.

Đêm thu, ngọn gió sông Hồng đưa chúng tôi trở về với những ngọn

gió xôn xao trong rừng tràm, xôn xao trong rặng lá ven sông nước đất U
Minh. Chúng tôi ngồi với nhau bên đống lửa, bên đĩa thịt gà, bên ly rượu
cùng tiếng đàn hát cho đến sáng.

Trước khi ra về, Mười Biện nói giọng tâm sự:

- Bây giờ đến lúc tao phải tự biện minh.

- Biện minh cái gì ? - Chúng tôi hỏi.

Thức suốt một đêm, râu ria đứa nào cũng dài ra, mắt trũng sâu, như

thêm một tuổi. Mười Biện nói:

- Tao học trong thời kỳ Liên Xô đang xét lại. Bây giờ tao muốn biện

minh cho cấp trên hiểu rằng "xét lại" không chạm đến cái lông chân của
tao. Tao biện minh bằng cách xin về Nam đánh Mỹ. Đêm nay là đêm tao
chia tay với tụi mày!

Một chút ngậm ngùi khi nó nổ máy đưa tôi về.

Mười Biện về Nam, tôi cũng về Nam. Tôi về cùng đoàn văn nghệ sĩ,

lên đường vào ngày mùng ba Tết năm 1966. Mười Biện đi lúc nào tôi cũng
không biết, nhưng cũng xuất phát từ ga Hàng Cỏ và chắc lên tàu vào đêm
tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.