TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 199

chiêm bao!

Tôi gọi điện thoại lại Mười Biện:

- Sao mà nhanh vậy?

- Trẻ người non dạ ! Như con của mình, cho nó kịp về ăn Tết. Tôi lại

được mang ơn, được hai cây quất chơi ngày Tết. Hè năm 1989, trong
chuyến sang Mỹ theo lời mời của các nhà văn cựu chiến binh Mỹ, tôi có
gặp một người phụ nữ Việt Nam hơn bốn mươi tuổi vượt biên cùng đứa con
gái đã gần mười năm, chồng là đại úy của Bộ Tổng tham mưu quân đội Sài
Gòn còn ở lại Việt nam; người phụ nữ ốm yếu ấy kể với tôi, chị ra đi không
vì lý do chính trị, mà vì bế tắc, vì kế sinh nhai, do đó chị không hòa nhập
vào nhóm người chống đối cực đoan, chị không tham gia bất cứ cuộc họp
hành nào, không theo một đoàn biểu tình nào hô hào chống Cộng, chị bị
bọn chúng cô lập, ngày ngày lầm lũi đến nhà trường. Chị là cô giáo dạy
Anh văn, chị có một vị trí xã hội nhất định. Không làm gì được chị, chúng
đánh vào đứa con gái mười sáu tuổi của chị bằng một đòn ác nghiệt, chúng
dụ đứa con gái của chị vào con đường ma túy.

Chồng chị nằm trong diện ODP, chị nhờ mãi mà chưa được sum họp.

Chị ăn tiêu tằn tiện, góp nhóp được đồng nào hay đồng ấy gửi về cho chồng
để lo chạy vạy cho chuyến đi.

- Nhà tôi là đại úy Bộ Tổng tham mưu nhưng là lính kiểng. Ghé thăm

nhà tôi anh sẽ thấy ảnh hiền khô, khờ lắm. Con bé không có tình người cha
tôi không biết nó sẽ đi đến đâu...

Tôi nói với Mười Biện:

- Nghe cổ nhờ mình chỉ cho chồng cổ cái đường dây đút lót hối lộ, tao

xấu hổ quá, chẳng biết có hay không, tao không dám hứa điều gì, nhưng
khi nghe cổ kể, tao nhớ đến mày. Mày làm sao giúp cho họ đoàn tụ đúng
chính sách, không tốn một đồng xu, làm một cái lấy uy tín.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.